🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
02/11/2021
Edit: Nhật Nhật
Tuần này tôi sẽ đăng hết bộ này luôn nhé. Còn có 7 chương nữa thôi. Laptop của tôi đang bị cà giựt rồi, triệu hồi 500 anh em giúp beta, check lỗi type với. Pls...
...
Hai tiếng sau, thời gian thực hiện nhiệm vụ kết thúc.
Ê kíp chương trình bắt đầu thống kê thu nhập của các thành viên.
Thực ra cũng chẳng cần thống kê mà làm gì, chỉ cần vừa nhìn cái đã biết rồi. Trong lúc mọi người còn đang vắt óc, đánh vật với thú cưng nhà mình, thì bên phía Hề Gia Vận đã nắm được phương pháp kiếm tiền chính xác, lúc sạp của người khác bắt đầu có thể mở bán, thì trước quầy hàng của Hề Gia Vận người đã xếp thành hai hàng dài thật dài.
Trong lòng Thiệu Cù phức tạp không thôi hỏi Hề Gia Vận: "Tiểu Gia, chim này của cậu thành tinh rồi đúng không? Lại còn biết tự mình kiếm tiền. Thông minh như vậy, còn không mau cho nó đi học đại học đi? Đừng làm chậm trễ việc học của đứa nhỏ."
Từ Mộng Na ôm chặt bé vịt mồi của mình, cũng thấy không sao hiểu nổi: "Cùng là con trai, sao con trai của người khác đã biết kiếm tiền nuôi gia đình rồi mà con trai chị lại suốt ngày chỉ biết ăn với ngủ vậy?"
Tưởng Ninh Ninh biết câu trả lời của vấn đề này, idol của cô chính là người có kỹ năng huấn luyện thú cưng đặc biệt nha, Tưởng Ninh Ninh bèn nghiêm trang nói: "Nhất định là Gia Gia đã mở khóa huấn luyện đặc biệt cho bé chíp chíp —— làm thế nào để kiếm tiền nuôi con sen."
Mạnh Sanh lập tức nói theo: "Gia Gia, không thì cậu mở lớp dạy thú đi, con trai nhà chị cũng cần học một chút, cách làm sao kiếm tiền nuôi gia đình."
Thiệu Cù vừa nghe lập tức giơ cả hai tay hai chân lên tán thành, anh ta cằn nhằn nói: "Nhanh mở lớp, nhanh mở lớp, tiền anh kiếm được còn không đủ bù tiền cho Ngáo chó nhà anh phá hoại, anh muốn nó cũng cảm nhận được khó khăn của cuộc sống."
Hề Gia Vận: "..."
Dạy thú cưng kiếm tiền nuôi gia đình, cái này cậu thực sự không làm được, dù sao mấy bé thú cưng này cũng không giống với nhóc Phượng Hoàng, chúng nó thực sự là động vật nhỏ, còn nhóc Phượng Hoàng chỉ là một con chim giả thôi, Hề Gia Vận bất đắc dĩ nói: "Thật sự là không được đâu."
Lúc này, ê kíp chương trình cũng đã thống kê gần xong thu nhập của tất cả mọi người, đạo diễn hắng giọng, "Hiện tại, tôi sẽ thông báo tình hình thu nhập của mọi người."
"Thiệu Cù – 57 tệ, Mạnh Sanh – 89 tệ, Bạch Thanh Trì – 90 tệ, Từ Mộng Na – Khoảng 105 tệ, Tưởng Ninh Ninh – 107 tệ, Hề Gia Vận ——"
Đạo diễn nhìn rõ con số, sửng sốt vài giây, "1580 tệ. Chênh lệch này có chút lớn ha?"
Mọi người: "..."
Đâu chỉ là lớn một chút đâu?
Là nhiều nhiều chút thì có! ?
Căn cứ vào số lượng người đến gian hàng mà so sánh, thực ra đối với kết quả này, mọi người đã sớm có chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng họ trăm triệu lần không ngờ được là, ngay cả cái số lẻ của Hề Gia Vận mình cũng không đạt được, quá đáng quá thể.
Thiệu Cù lập tức đứng dậy, "Không quay nữa, không thể quay được nữa, đạo diễn, tôi đi đây."
Mạnh Sanh cũng theo sau: "Anh Thiệu, chờ em, em cũng phải đi, nơi này không chứa em nữa rồi."
Mấy thành viên khác thấy thế, cũng đồng loạt nhao nhao ôm boss nhà mình lên, giả vờ muốn đi, đạo diễn cười ngất, vội vàng ra hiệu cho camera man, để đối phương quay lại toàn bộ cảnh này, sau đó nói với bọn họ: "Bây giờ mà mọi người chạy sẽ bị tính là vi phạm hợp đồng đấy, nghĩ kỹ đi, phí bồi thường hợp đồng là gấp đôi đấy nhé."
Mạnh Sanh vừa nghe thế, lập tức ngồi trở lại, "Thôi được rồi. Làm người mà, không thể quá háo thắng được, tâm tư phải phẳng lặng, giữ vững sự bình tĩnh."
Thiệu Cù: "Tôi vẫn còn phải nuôi đứa con trai ngốc này nữa, tôi nghĩ lại rồi, không phải bị treo lên đánh thôi sao, Tiểu Gia, lại tới đánh anh đi."
Hề Gia Vận: "..."
Cứ như vậy, nhờ nhóc Phượng Hoàng, Hề Gia Vận lại một lần nữa lấy được hạng nhất.
Lại còn là chiến thắng tuyệt đối không cho người khác có đường sống.
Nhóc Phượng Hoàng thấy thế đắc ý không thôi, nó ngẩng đầu kêu mấy tiếng về phía Hề Gia Vận: "Chíp chíp chíp!"
Ý tứ rất rõ ràng ——
Khen con khen con, nhanh khen con đi!
So với Phượng Hoàng, nhóc con này đôi lúc càng giống một con chim công hơn, điệu đà đỏm dáng, cũng thích xòe đuôi, mỗi ngày đều muốn đủ loại khen ngợi, khích lệ, Hề Gia Vận nhìn mà buồn cười không thôi, cậu nhịn không được đưa tay ra sờ sờ đầu nhóc Phượng Hoàng.
Ngón tay lướt qua mớ lông vũ xù xù sau gáy nhóc Phượng Hoàng, Hề Gia Vận vuốt ve nó, động tác đột nhiên dừng lại.
Hề Gia Vận: "?"
Cảm giác hình như sai sai ở đâu?
Ngón tay lại theo đường cũ lần trở lại, liên tiếp sờ soạng mấy lần, Hề Gia Vận xác định thực sự không đúng, vội vã giữ đầu nhóc Phượng Hoàng, nhóc Phượng Hoàng không vui lắc lắc đầu, "Chíp" một tiếng, Hề Gia Vận vừa vạch lông chim của nó ra, vừa nói với nó: "Con đứng im nào, đừng nhúc nhích."
Nhóc Phượng Hoàng: "Chíp?"
Một giây sau, Hề Gia Vận kinh hãi đến biến sắc hỏi nó: "Sao con lại bị hói rồi?"
Nhóc Phượng Hoàng: "? ? ?"
Nó trợn mắt lên, không muốn tin lời Hề Gia Vận nói, Hề Gia Vận lại không để ý, không giải thích gì, chỉ sờ sờ lên chỗ bị hói của nhóc Phượng Hoàng một lúc, cậu nhíu mày hỏi: "Chỗ này có đau không?"
Nhóc Phượng Hoàng mờ mịt không thôi: "... Chíp."
Không đau nha.
Nhóc Phượng Hoàng vẻ mặt đầy hoài nghi nhìn về phía Hề Gia Vận, thấy vẻ mặt cậu vô cùng nghiêm túc, không giống như đang đùa giỡn, trong lòng lập tức thấy không ổn, nó ngẫm nghĩ mấy giây, lập tức vỗ cánh, phạch phạch mấy cái bay lên.
Không lâu sau, một tiếng kêu thảm thiết vang lên.
"Chíp —— ! ! !"
Nó hói rồi! ! ! !
Nó thật sự hói rồi! ! ! ! !
Sau gáy nó trọc lốc luôn! ! ! ! !
U hu ——! ! ! ! !
Hu hu hu hu hu hu, nó vẫn còn trẻ mà, sao chưa gì nó đã bị hói ròi! ? ? ?
Nhóc Phượng Hoàng suy sụp hoàn toàn, nó không tài nào tiếp thu được chuyện bản thân mình là một em chim hói, "Chíp" một tiếng nhào vào lòng Hề Gia Vận, khóc toáng lên.
Hề Gia Vận an ủi vỗ vỗ nó, nhưng không ăn thua gì, nhóc Phượng Hoàng bình thường thích trưng diện nhiều thế nào thì bây giờ đau lòng nhiều từng ấy, nói là đau lòng muốn chết cũng không ngoa.
Báo kết quả nhiệm vụ xong, tổ tiết mục đang muốn đưa ra phần thưởng cùng hình phạt, Hề Gia Vận lại mãi không thấy đến tập trung, đạo diễn đang muốn gọi thì lại phát hiện ra tình huống bên cậu không đúng lắm, bèn thăm dò hỏi: "Tiểu Gia, làm sao vậy?"
Hề Gia Vận lo lắng không thôi nói: "... Bé Phượng Hoàng bị rụng mất rất nhiều lông vũ."
Đạo diễn: "Hả?"
Anh ta đi tới, Hề Gia Vận nhẹ nhàng vạch lông vũ của nhóc Phượng Hoàng ra cho anh ta xem chỗ bị rụng lông, đạo diễn hỏi cậu: "Có phải là vừa nãy bị người ta sờ nên mới vậy không? Nhiều người như vậy cơ mà, lại còn vuốt cùng một chỗ, có khi bị rụng lông thật đấy..."
Hề Gia Vận nghĩ một chút, chuyện này quả thực là có khả năng xảy ra, nhưng mà cậu vẫn không yên tâm. Bị người khác sờ rụng mất lông thì không sao, chỉ sợ nhóc Phượng Hoàng sinh bệnh gì, Hề Gia Vận không chắc lắm hỏi đạo diễn: "Tôi có thể xin nghỉ một lát không, tôi muốn dẫn nó đến bác sĩ khám xem thế nào?"
Trọng điểm ghi hình tiếp theo là cảnh Thiệu Cù thực hiện hình phạt, thiếu một Hề Gia Vận cũng không vấn đề gì, hơn nữa đoạn này vẫn có thể quay lại làm tài liệu, đạo diễn đương nhiên là đồng ý, "Không sao, cậu nhanh đi đi."
Hề Gia Vận liên tục nói cảm ơn: "Vâng, cảm ơn anh."
Mọi người chờ một lát, thấy Hề Gia Vận không tới tập trung, đạo diễn cũng mãi không thấy quay lại, Thiệu Cù bèn lớn tiếng hỏi: "Đạo diễn Lưu, có chuyện gì thế?"
Đạo diễn: "Chim của Tiểu Gia hói rồi."
Nhóc Phượng Hoàng: "..."
Đáng ghét! ! !
Cái tên này hét lớn như thế làm cái gì! !
Giờ mọi người đều biết nó hói rồi! ! !
Nhóc Phượng Hoàng nghĩ thế lại càng khóc lớn hơn.
Hề Gia Vận vội vàng dỗ nó: "Đừng khóc đừng khóc, không có chuyện gì, còn mọc lại được mà."
Nhóc Phượng Hoàng khóc đến mức nấc lên không ngừng, căn bản là không nghe lọt, Hề Gia Vận chỉ đành chốc chốc vuốt lông nó an ủi. Nhưng đạo diễn vừa nói thế, mọi người đều vây quanh lại hỏi thăm, Hề Gia Vận sợ nhắc đến chữ hói này thêm lần nữa, nhóc Phượng Hoàng sẽ càng suy sụp, bèn vội vàng nói: "Chắc không việc gì đâu. Em mới xin đạo diễn Lưu cho nghỉ, tìm bệnh viện thú y khám cho nó một chút."
Mạnh Sanh: "Vậy cậu nhanh đi đi."
Đạo diễn cũng hỏi cậu: "Để tôi gọi người đưa cậu đến bệnh viên thú ý ở gần đây nhé?"
Đạo diễn gọi người, chắc chắn là nhân viên công tác trong tổ tiết mục, Hề Gia Vận ngẩng đầu lên nhìn một lượt, cảm giác ai cũng đang có việc trong tay, không tiện lắm, nhưng cậu mang theo thú cưng, sợ có gọi taxi, tài xế cũng không muốn chở, Hề Gia Vận hơi do dự, đang định đồng ý thì đột nhiên lại nghe có người hỏi: "Làm sao vậy?"
Giọng nói trầm thấp, lại rất êm tai.
Là Phó Tư Diễn.
Hai mắt Hề Gia Vận sáng lên, không cần xoắn xuýt nữa, cậu ngẩng đầu nói với Phó Tư Diễn: "Anh tới vừa đúng lúc. Lái xe đưa em đi bệnh viện thú y một chuyến đi."
Người khác Hề Gia Vận còn lo sẽ làm phiền đến người ta, nhưng nếu đối phương là Phó Tư Diễn thì không cần lo nữa, cho nên Hề Gia Vận nói ra rất tự nhiên, nhưng những người có mặt nghe thấy, thì mỗi người một vẻ mặt.
Tưởng Ninh Ninh túm tay áo Mạnh Sanh, cảm giác không thở nổi muốn ngất đến nơi.
Trên thực tế, Tưởng Ninh Ninh đúng là cũng không thở được thật, trước đó cô thấy rõ vẻ do dự của Hề Gia Vận, là một fan hâm mộ nhỏ của cậu, Tưởng Ninh Ninh biết rất rõ tính cách của Hề Gia Vận, không thích làm phiền đến người khác, nhưng Phó Tư Diễn vừa đến một cái, cậu đã không chút do dự nhờ vả, cái này nói rõ một điều, trong mắt Hề Gia Vận, Phó Tư Diễn không phải là người ngoài!
Đường, cô lại bị thồn cho một miệng đường! ! !
Nếu giờ Tưởng Ninh Ninh có thể phát ra một cái emotion, vậy nó nhất định sẽ là ——
Xin tí oxy.jpg

Nhưng vấn đề là, Tưởng Ninh Ninh biết quan hệ thực sự của hai người, nhìn thế trong đầu chỉ thấy toàn những đường là đường, ngọt đến phát sợ, nhưng mấy người đạo diễn lại không hề biết gì cả, vì thế câu hỏi theo bản năng của Hề Gia Vận, trong mắt của bọn họ lại thấy không ổn chút nào.
Không phải bình thường Tiểu Gia luôn rất lễ phép sao? Sao tự dưng lại cư xử không phải phép như vậy?
Do quá lo lắng chuyện chim của mình bị trụi lông à?
Ấn tượng của đạo diễn với Hề Gia Vận rất tốt, cho nên không tự chủ tìm lý do cho cậu, anh ta càng nghĩ càng thấy đúng, nhưng lại sợ Phó Tư Diễn sẽ thấy không vui vì thái độ của Hề Gia Vận, vội vã đứng ra giải thích: "Giám đốc Phó, bé chim kia của Tiểu Gia dường như vừa rồi bị người ta sờ nhiều quá nên bị rụng lông, cậu ấy sốt ruột lo cho nó, bọn tôi đang thương lượng xem cậu ấy đến bệnh viện thú y thế nào."
Thiệu Cù cũng lên tiếng cười nói: "Tiểu Gia, cậu sốt ruột quá lên loạn đúng không? Giám đốc Phó là người bận rộn, trăm công ngàn việc, nào có thời gian rảnh rỗi chứ, không thì để anh đưa cậu đi."
Trong thoáng chốc, Mạnh Sanh có xúc động muốn nói rồi lại thôi.
Giám đốc Phó rảnh lắm, anh ta thực sự có thời gian đưa Gia Gia đi.
Cho dù không rảnh cũng phải cố mà rảnh để đưa Gia Gia đi!
Nhưng mà Mạnh Sanh không biết phải nói ra kiểu gì, chỉ đành cố gắng giữ vững sự im lặng kỳ dị của mình, mà Phó Tư Diễn nghe vậy, đầu tiên là gật đầu, sau đó mới nhìn sang nhóc Phượng Hoàng, hỏi Hề Gia Vận: "Có nghiêm trọng không?"
Thực ra sau gáy nhóc Phượng Hoàng chỉ trụi mất một chỗ nhỏ, còn phải vạch hết lông chim xung quanh ra thì mới nhìn thấy được, không phải quá nghiêm trọng, nhưng đối với một nhóc Phượng Hoàng điệu đà đỏm dáng, thì đây không khác nào sét đánh giữa trời quang, Hề Gia Vận chỉ đành bất đắc dĩ gật đầu.
Phó Tư Diễn: "Đi thôi."
Đơn giản hai chữ, mấy người đạo diễn choáng luôn.
Mọi người: "? ? ?"
Hóa ra giám đốc Phó là người dễ nói chuyện như vậy à?
Không đúng, hóa ra giám đốc Phó là người nhiệt tình như vậy sao? ? ?
Con người nhiệt tình Phó Tư Diễn khẽ gật đầu với đạo diễn, xem như là chào hỏi.
Anh vừa về không bao lâu lại quay ra xe, Hề Gia Vận vô cùng tự nhiên đi theo sau, cậu mở cửa sau ra trước, chờ nhóc Kỳ Lân đi lên xong mới ngồi lên chỗ phó lái.
Đạo diễn nhìn mà ngây người, choáng váng, mãi một lúc sau, anh ta mới hỏi: "Mọi người có cảm giác, bọn họ thực giống người một nhà không?"
Thiệu Cù cũng thấy vậy, nhưng mà anh ta không dám nói, thấy đạo diễn nói thế lập tức gật đầu lia lịa, "Bầu không khí không hiểu sao thực là hài hòa, rất chi là hòa hợp luôn, y như một nhà bốn người."
Từ Mộng Na cũng nói: "Chắc là ban nãy Tiểu Gia sốt ruột quá, thế mà nhờ luôn giám đốc Phó đưa đi bệnh viện thú y. Lúc đó tôi còn lo cho cậu ấy cơ, nhưng mà sau nghĩ lại, hình như trên mạng vẫn luôn nói quan hệ của Tiểu Gia với giám đốc Phó không tệ mà nhỉ?"
Chuông báo động trong lòng Mạnh Sanh và Tưởng Ninh Ninh tức thì rung lên dữ dội. Làm hai người duy nhất biết chuyện, các cô cảm thấy trách nhiệm của mình rất nặng nề, trước khi Hề Gia Vận chưa công khai chuyện tình cảm của mình, họ phải thay cậu che giấu một chút, Mạnh Sanh bèn giả vờ như không có gì nói: "Đúng vậy, quan hệ của Gia Gia và giám đốc Phó rất tốt, trước kia lúc còn đang quay, Phó Giai thường hay gọi bọn tôi đến nhà cô ấy ăn cơm, thỉnh thoảng cũng sẽ gặp được giám đốc Phó, chậm rãi thì thân quen hơn."
Từ Mộng Na hoàn toàn không nghĩ nhiều, "Ra là vậy, thảo nào Gia Gia lại trực tiếp mở lời nhớ giám đốc phó đưa cậu ấy đến chỗ thú y."
Tưởng Ninh Ninh cũng giải thích một cách hết sức miễn cưỡng: "Sở dĩ trông hai người họ hài hòa như vậy, em cảm thấy có lẽ do cả hai đều rất đẹp trai đi, đi cùng nhau nhìn thôi cũng thấy vui tai vui mắt rồi, không thì CP của Gia Gia và giám đốc Phó đã không hot như vậy."
Tưởng Ninh Ninh nói nghe cũng rất có lý, đạo diễn gật gật đầu, nhưng trong lòng anh ta vẫn cứ thấy sai sai ở đâu đấy.
Rốt cuộc là sai ở chỗ nào nhỉ?
Đạo diễn nghi hoặc sờ sờ đầu, nhưng nghĩ mãi cũng không ra, vốn đang định bỏ qua rồi, thì chớp mắt một cái, đạo diễn đột nhiên bừng tỉnh.
Anh ta nghĩ ra rồi.
Hề Gia Vận đi tới xe, đầu tiên là mở ghế sau cho nhóc Samoyed của mình lên, sau đó trực tiếp ngồi vào ghế phó lái.
Cậu không mở cửa xe.
Là vì giám đốc Phó đã mở cửa cho cậu.
Giám đốc Phó còn cố ý đi vòng qua bên kia để giúp cậu mở cửa chỗ ghế phó lái.
Đạo diễn: "? ?"
Chỗ này sai sai đúng không? ? ?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.