🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
19/10/2021
Edit: Nhật Nhật
...
Hề Gia Vận ngẩn ra một chút rồi mới nhấc máy.
"Alo?"
"Đoàn phim có trộm à?"
Ở đầu bên kia, Phó Tư Diễn hỏi. Giọng của anh rất trầm, nghe vào tai rất quyến rũ, qua ống nghe điện thoại, cứ như đang thì thầm nói nhỏ ngay bên tai vậy, Hề Gia Vận cảm thấy tai mình có hơi ngứa ngáy, nên chỉ ừ khẽ một tiếng.
Phó Tư Diễn: "Em không có chuyện gì chứ?"
Hề Gia Vận: "Không sao ạ, nhờ có bé Phượng Hoàng... bé chim hôm qua đó."
Nhân viên chăm sóc đang chụp ảnh cho nó mà tự nhiên lại bị một tên hai chân khác quấy rồi, nhóc Phượng Hoàng rất là không hài lòng, nhưng bất thình lình nghe thấy nhân viên chăm sóc khen mình như vậy, nhóc Phượng Hoàng lập tức cảm thấy mình là chim tốt, cực kỳ đắc ý giương cao đuôi, lắc lắc một chút, rất đỏm dáng sửa sang lại lông chim của mình.
Được rồi, nó rộng lượng, miễn cưỡng cho phép nhân viên chăm sóc gọi điện thoại trước vậy!
"Vậy thì tốt." Phó Tư Diễn hỏi cậu, "Em còn ở đoàn làm phim không?"
"Có ạ."
"Ừ, chờ tôi một chút."
Dứt lời, Phó Tư Diễn cúp điện thoại trước, Hề Gia Vận ngẩn người, mơ hồ có chút suy đoán, tâm tình không khỏi có hơi hồi hộp, nhưng cậu vẫn không quên mất nhóc Phượng Hoàng hãy còn đang chờ chụp ảnh, bèn quay lại chụp cho nó vài bức, để nhóc con này tự chọn ra cái mình thích nhất, rồi mới soạn bài viết đăng lên Weibo.
[ Hề Gia Vận: Cảm ơn, quán quân gây lộn rất thích (Hình ảnh) (Hình ảnh) @ Thành phố A bình yên: Để tuyên dương cục bông nhỏ đã trợ giúp bắt kẻ tình nghi, chúng tô đặc biệt trao tặng cờ thưởng cho nó... @ Thành phố A yên bình: Người đàn ông lẻn vào đoàn làm phim mưu đồ trộm cắp tài sản, bị chim nhỏ khống chế tại chỗ!]
Weibo vừa mới đăng lên, còn chưa kịp mở bình luận bên dưới ra xem, Hề Gia Vận đã nghe được giọng nói khách khí của đạo diễn Nhiếp ở bên ngoài: "Giám đốc Phó, sao cậu lại tới đây vậy?"
Phó Tư Diễn: "Tiện đường, ghé qua xem mọi người một chút."
Đạo diễn Nhiếp: "Ồ, vậy cậu —— Há?"
Không nghe thấy giọng của đạo diễn Nhiếp nữa, hình như ông ấy đang có chuyện gì ngạc nhiên lắm, Hề Gia Vận đặt điện thoại xuống, đi ra khỏi phòng hóa trang, lập tức cũng cảm thấy kinh ngạc không thôi.
Người tới không chỉ có Phó Tư Diễn mà còn có nhân viên nhà hàng nữa.
Bọn họ đi tới đi lui, trên tay bưng thức ăn còn đang bốc hơi nóng, lần lượt bày lên trên bàn, thậm chí còn có cả đồ ngọt, đồ uống cùng rượu đều được chuẩn bị đầy đủ, chỉ trong chốc lát, trường quay đã biến thành một sảnh tiệc đứng loại nhỏ.
Đạo diễn Nhiếp kinh ngạc hỏi: "Giám đốc Phó, thế này là...?"
Sắc mặt Phó Tư Diễn vẫn thản nhiên như thường: "Đưa chút đồ ăn cho Gia Gia. Sợ em ấy không hợp khẩu vị nên mang đến nhiều một chút."
Đây mà gọi là mang nhiều một chút hả? ? ?
Đều biến thành tiệc buffet rồi, là triệu triệu chút thì có! ?
Đạo diễn Nhiếp mắng thầm trong lòng, ánh mắt lại bắn thẳng về phía đồ ăn trên bàn ——
Súp cua ngô non, bào ngư Nam Phi, vi cá hồi nướng muối sả, ngao tuyết hầm đu đủ...
Ùng ục.
Bụng đạo diễn Nhiếp sôi lên ùng ục, 'nước mắt' cũng bắt đầu chảy ra từ khóe miệng.
Phần diễn hôm nay của Hề Gia Vận xong sớm, cậu ấy có thể về được rồi, nhưng cảnh của Dung Nhạc Thiên vẫn còn chưa xong, đoàn phim bọn họ vẫn phải tiếp tục làm việc, giờ đã sắp tám giờ tối rồi, vốn đạo diễn Nhiếp cũng đã thấy đói bụng, kết quả chỗ đồ ăn này còn bày ngay ra trước mặt ông, đúng là chó cắn áo rách mà.
Đói quá, thèm quá.
Mà ở đây đâu chỉ có một mình ông như vậy. Tất cả nhân viên công tác đều đang vừa mệt vừa đói, bọn họ ngửi thấy mùi thơm, lại nhìn một bàn đầy ắp thức ăn, tức khắc không nhịn được, đồng loạt nuốt nước miếng.
Híc híc híc híc, đói quá đi, muốn được ăn quá.
Nhiều như vậy, Gia Gia ăn hết được sao! ?
Bọn họ có thể giúp cậu ấy một tay, san sẻ bớt nỗi đau khổ ngọt ngào này nha!
Hề Gia Vận: "... Nhiều như vậy em ăn không hết."
Cậu nhịn không được mở miệng nói. Không nói thì không sao, không ai chú ý tới Hề Gia Vận, cậu vừa mở miệng tức thì mọi người đều nhìn sang, ánh mắt như phát sáng nhìn chằm chằm cậu.
Hề Gia Vận dở khóc dở cười nói: "Mọi người đang nhìn cháu bằng ánh mắt gì thế hả?"
Đạo diễn Nhiếp thẳng thắn đáp: "Cậu ăn không hết, mọi người đang nhìn bằng ánh mắt sẵn sàng giúp cậu giải quyết khó khăn đấy."
Dù gì cũng là đồ Phó Tư Diễn cho người đưa tới, Hề Gia Vận chần chờ nhìn về phía anh, Phó Tư Diễn khẽ gật đầu với cậu, Hề Gia Vận thấy thế mỉm cười, "Vậy... Làm phiền mọi người nhé?"
Đạo diễn Nhiếp hoàn toàn không khách sáo, "Chuyện nhỏ chuyện nhỏ."
Ông quay đầu lấy một đôi đũa, sau đó gọi mọi người tới cùng ăn: "Nhanh qua đây nào, nghỉ ngơi một chút trước đã, Nhạc Thiên, cậu cũng tới đây đi, giám đốc Phó mang ấm áp đến với chúng ta rồi đây. Không đúng, là giám đốc Phó mang ấm áp đến cho Gia Gia, chúng ta được ăn sái theo!"
Có đạo diễn Nhiếp đi đầu, mọi người đều ùa tới, trường quay cứ thế biến thành phố ẩm thực, Hề Gia Vận trái lại không vội đi qua, mà lại chỗ Phó Tư Diễn, dùng câu đạo diễn Nhiếp nói để hỏi đối phương: "Sao anh đột nhiên lại tới đưa ấm áp nha?"
Phó Tư Diễn hơi nhướng lông mày, "Sợ em lạnh."
Hề Gia Vận không nhịn được mỉm cười: "Cũng đâu có lạnh đến vậy."
Phó Tư Diễn thấy cậu đã tẩy trang rồi, khẽ thở dài một tiếng, "Đáng lẽ không nên cố ý tạo bất ngờ. Nếu hỏi em trước vậy có thể trực tiếp dẫn em đi ăn rồi."
Hề Gia Vận cảm thấy như vậy cũng không khác là mấy, "Như này cũng tốt mà."
Phó Tư Diễn cụp mắt nhìn cậu, ánh mắt vô cùng dịu dàng: "Em cũng đi ăn đi, tranh thủ lúc đồ ăn còn đang nóng."
Hề Gia Vận hơi chần chờ một chút, cậu thực ra cũng không đói bụng lắm, nhưng vẫn gật đầu một cái.
Vừa mới đi qua, đạo diễn Nhiếp đã kéo Hề Gia Vận lại, xúc động dạt dào nói: "Tiểu Gia, cậu không biết trước đây đoàn làm phim của tôi gian khổ thế nào đâu, ăn không có mà ăn, ở thì chỉ dám vào mấy nhà nghỉ nhỏ, diễn viên ăn không ngon, ở không quen chỉ có thể tự bỏ tiền túi ra. Lần này đều nhờ có cậu cả, chúng tôi không chỉ có kim chủ papa đầu tư, mà kim chủ papa còn đưa ấm áp nữa, cậu nhìn này ——"
Mặt đạo diễn Nhiếp đỏ bừng, hào hứng nói: "Bữa tối của chúng ta thậm chí có cả bào ngư vi cá, còn có ngao tuyết nữa! Tiểu Gia, từ nay về sau cậu chính là nam chính trong tất cả các phim của tôi, ai nói gì cũng không thay đổi!"
Hề Gia Vận: "..."
Đây không phải là Phó Tư Diễn vung tiền mua sao? Thế nào mà lại tính lên đầu cậu vậy?
Hề Gia Vận không biết nên khóc hay nên cười nữa.
Ăn uống no đủ rồi, đoàn phim lại bắt tay vào tiếp tục quay chụp, Hề Gia Vận có thể về trước, cậu bảo Phó Tư Diễn chờ mình một chút, quay vào trong phòng hóa trang, đến lúc đi ra thì tạo hình giống y đúc lúc sáng đến, tay dắt một nhóc Samoyed màu đen, trong túi đút một nhóc hamster, đỉnh đầu thì có một cục bông nhỏ làm tổ.
Đuôi lông mày của Phó Tư Diễn khẽ nhếch lên.
Hề Gia Vận bó tay nói: "... Anh đừng có cười."
Phó Tư Diễn vậy mà thật sự nhịn xuống, anh hỏi Hề Gia Vận: "Em nuôi nhiều như vậy, ở chung cư có phải hơi chật chội không?"
Hề Gia Vận "Vâng" một tiếng, "Đúng là hơi chật thật, bọn nó không có chỗ chơi."
Phó Tư Diễn chậm rãi nói: "Không phải còn có một căn biệt thự sao? Em quên rồi à?"
Biệt thự này thì Hề Gia Vận đương nhiên là chưa quên. Trước còn nói muốn dọn nhà, nhưng còn phải chờ giao nhận, nhóc Kỳ Lân với nhóc Nhai Tí đều được đưa đến căn hộ bên này, Hề Gia Vận không biết có phải Sơn Hải Cảnh tự cài đặt địa chỉ này làm địa chỉ giao nhận cố định không, nên muốn chờ nhóc Phượng Hoàng cũng tới rồi mới nói, cho nên chuyện dọn nhà cứ vậy bị đẩy lùi lại đến tận bây giờ.
Nhưng mà giờ nhóc Phượng Hoàng đã tới rồi, tối qua Hề Gia Vận cũng đang nghĩ đến chuyện này, cậu lắc đầu nói: "Không phải, nhưng dạo này em đang quay phim, tính tranh thủ hôm nào có thời gian, dẫn mấy đứa nhóc này qua đó xem trước một chút."
Phó Tư Diễn trầm ngâm một chút, rũ mắt nói: "Không thì đi luôn bây giờ đi."
Hề Gia Vận ngẩn ra.
Hình như, như vậy cũng không vấn đề gì nhỉ?
Đúng lúc cả ba đứa Kỳ Lân đều đang ở đây, cậu thì không bận gì, chủ yếu là xem mấy nhóc con này có thích chỗ biệt thự đó hay không thôi.
Nghĩ một lát, Hề Gia Vận nói: "Vậy cũng được ạ."
Phó Tư Diễn gật đầu: "Đi thôi, xe đang đỗ ngay bên ngoài rồi."
Hề Gia Vận "Vâng" một tiếng.
*
Từ chỗ đoàn làm phim đến khu biệt thự Kim Hải Loan phải đi mất gần một tiếng.
Lúc này lại đang là giờ cao điểm tắc đường, cũng may hôm nay tài xế lái xe rất ổn, không có lên nhầm đường trên cao cũng không xuống nhầm rẽ, chỉ bị tắc đường một chút, lúc đến nơi, là vừa tròn mất một tiếng.
Sau khi tham gia buổi trực tiếp trao giải cá Koi may mắn, Hề Gia Vận đã nhận được chìa khóa nhà rồi, nhưng cậu vẫn chưa đi sang xem lần nào, cuối cùng vẫn là Phó Tư Diễn đi trước dẫn đường cho cậu, chỉ một lát sau anh đã dừng lại.
"Ở đây."
Hề Gia Vận nhìn sang.
Đây là một căn biệt thự ba tầng, có vườn hoa riêng cùng một bể bơi nhỏ, rất rộng rãi, thoải mái cho nhóc Kỳ Lân và nhóc Phượng Hoàng chơi bời.
Hề Gia Vận còn đang nghĩ vậy, nhóc Phượng Hoàng đã chờ không kịp phạch cánh bay lên, bắt đầu quan sát chấm điểm cho chỗ ở tương lai của mình, nhóc Kỳ Lân cũng cắn dây dắt giựt giựt mấy cái, ra hiệu để Hề Gia Vận thả nó ra. Hề Gia Vận bèn buông dây dắt, nhóc Kỳ Lân tự ngậm đầu dây bên kia, tung tăng chạy vào trong.
Hề Gia Vận nhìn theo chúng nó một lát, nói với Phó Tư Diễn: "Chúng nó rất thích chỗ này."
Phó Tư Diễn lại hỏi: "Chúng nó thích, vậy em..."
Một cơn gió đột nhiên quét qua, thổi tan nửa câu sau, khiến âm thanh của Phó Tư Diễn mơ hồ không rõ, Hề Gia Vận theo bản năng nhích sát lại gần, "Em làm sao?"
Phó Tư Diễn nhìn cậu một lúc, cúi đầu xuống, gần như dán sát vào bên tai Hề Gia Vận, nói với cậu: "Em có thích không ?"
Giọng của anh rất trầm, nghe hay vô cùng, nhưng vào lúc này, hai người đang ghé sát cạnh nhau, hơi thở ấm ướt nóng rực của anh phả tới khiến Hề Gia Vận cảm thấy ngứa ngáy, muốn đưa tay lên vò vò vành tai, nhưng cậu lại cố nhịn xuống.
"Thích cái gì?"
Dường như tất cả dây thần kinh cảm giác đều đổ dồn về phía chỗ tai, Hề Gia Vận đoán chắc tai mình đã đỏ chót lên rồi, nhưng cậu chỉ có thể giả vờ như không biết, làm bộ bình tĩnh hỏi: "Có thích căn biệt thự này không ấy ạ?"
"Em thích lắm." Hề Gia Vận nói, "Đây là biệt thự của anh, em đương nhiên cũng... Yêu ai yêu cả đường đi."
Động tác của Phó Tư Diễn ngừng lại.
Nếu đã nói rồi, Hề Gia Vận hít sâu một hơi, quyết định nói luôn với Phó Tư Diễn: "Hôm qua, anh nói muốn em suy nghĩ thật kỹ, em đã nghĩ rồi."
"Em muốn chép lại đáp án cũ." Hề Gia Vận cong mắt cười, "Em đồng ý mạo hiểm. Thực ra cũng không tính là mạo hiểm đúng không? Nếu anh cảm thấy nguy cơ 10% đó cực kỳ cao, vậy em sẽ cùng anh gánh chịu, cũng đồng ý cùng anh đối mặt với nó."
"Bởi vì... Đó là anh."
Phó Tư Diễn cụp mắt xuống, giọng nói hơi khàn đi: "Sẽ không hối hận chứ?"
Hề Gia Vận nghe xong, không lập tức trả lời ngay, mà chỉ nói với anh: "Đưa tay anh cho em được không?"
Phó Tư Diễn theo lời của cậu, đưa tay mình ra. Bàn tay này, khớp xương rõ ràng nhưng màu da lại vô cùng nhợt nhạt, Hề Gia Vận cúi đầu nhìn nó, sau đó nhẹ nhàng nắm lấy, cong mắt cười, "Là anh."
Đôi mắt sâu đen láy của Phó Tư Diễn chăm chú nhìn cậu, mấy giây sau, anh mới trở tay nắm chặt lấy tay Hề Gia Vận, dùng rất nhiều sức, "Là của tôi rồi."
"Tôi sẽ không cho em có cơ hội thay đổi đáp án nữa."
Hề Gia Vận nháy mắt một cái, "Bài thi nộp lên rồi, cũng không thể lấy lại để sửa đáp án mà, đúng không?"
Phó Tư Diễn trả lời: "Đúng, em không có cơ hội sửa lại nữa rồi."
Hai người họ nhìn nhau một lúc lâu, Phó Tư Diễn thuận thế kéo Hề Gia Vận lại, ôm cậu vào trong ngực. Trong mũi tràn ngập mùi tuyết tùng trên người Phó Tư Diễn, Hề Gia Vận dường như nghe thấy được tiếng tim đập đang không ngừng nhảy nhót trong ngực mình, Phó Tư Diễn nâng cằm cậu lên, cuối cùng cũng có thể làm chuyện mà bản thân vẫn luôn muốn làm ——
Nụ hôn nhẹ nhàng rơi xuống.
Hề Gia Vận cong mắt cười, nói: "Xin chào, bạn trai của em."
Phó Tư Diễn cũng mỉm cười nói: "Xin chào, bạn trai nhỏ của tôi."
...
Tối hôm đó.
Trên đường về nhà, điện thoại của Phó Giai không ngừng rung lên, mọi người giống như đang điên cuồng khủng bố tin nhắn cô vậy.
Trương Khải Lệ: [ Giai Giai, giám đốc Phó làm sao thế? ? ? ]
Anh Tôn: [ Cô chủ, giám đốc Phó có phải bị làm sao ở đâu rồi không? ? ? ]
Chú Vương: [ Tiểu Giai, anh của cháu bị làm sao vậy? ? ? ? ]
...
Phó Giai: "? ? ?"
Cô làm sao mà biết được, nhiều người hỏi một lúc như vậy, Phó Giai cũng không trả lời hết được, bèn quyết định chỉ nhắn lại cho Trương Khải Lệ, cũng là thư ký của anh cô.
[ Chuyện gì thế ạ? ]
[ Anh hai em làm sao cơ? ]
Trương Khải Lệ rất nhanh đã nhắn lại: [ Tối nay giám đốc phát lì xì nguyên cả buổi luôn!]
Trương Khải Lệ : [ (Hình ảnh) (Hình ảnh) ]
Gửi đến là mấy ảnh chụp màn hình, Phó Giai mở ra sau đó choáng váng luôn.
Đầu tiên là nhóm chat lớn của tập đoàn Trì Viễn.
[ Giám đốc Phó: (Lì xì) chúc mừng phát tài.]
[ Giám đốc Phó: (Lì xì) chúc mừng phát tài.]
[ Giám đốc Phó: (Lì xì) chúc mừng phát tài.]
...
Thông báo giám đốc Phó gửi lì xì chiếm hết luôn cả cái màn hình.
Tiếp theo là thông báo chuyển khoản.
[ Giám đốc Phó đã chuyển khoản cho bạn 50.000 ]
[ Giám đốc Phó: Dạo này cô vất cả rồi.]
Phó Giai nhắn lại cho thư ký anh trai; [ ... Chắc là hôm nay tâm trạng anh ấy tốt? ?]
Sau đó Phó Giai lại vội vàng nhắn tin hỏi anh Tôn, là tài xế của anh trai cô: [ Anh Tôn, anh hai em làm sao vậy? ? Đừng nói anh ấy cũng chuyển khoản tiền cho anh nhé? ?]
Anh Tôn: [ Cái này thì không có.]
Anh Tôn: [ Giám đốc Phó cho tôi một con xe.]
Phó Giai: [ ? ? ? ? ]
Phó Giai liên tiếp hỏi mấy người liền, không phải được chuyển khoản tiền thì cũng được tặng cho cái gì đó, Phó Giai khiếp vía, nhưng không phải khiếp về trình độ vung tiền của anh trai nhà mình, dù bọn họ thường xuyên hoài nghi người kia không phải anh em ruột của mình, nhưng ít nhiều gì vẫn hiểu tính tình của nhau, trực giác của Phó Giai mách bảo, tối nay nhất định tâm trạng của anh cô rất tốt, nếu không đã không vung tiền làm tán tài đồng tử thế này.
Cô lập tức chạy thẳng một mạch về nhà.
"Anh! Anh!" Vừa về đến nhà, Phó Giai đã lập tức phi vào tò mò hỏi Phó Tư Diễn: "Hôm nay anh làm sao đấy? Vui đến mức vung tiền khắp nơi, dọa cho người ta chết khiếp, ào ào chạy đến hỏi em là có chuyện gì kìa."
Phó Tư Diễn đang nói chuyện video với người khác, nghe Phó Giai hỏi thế thì nói với đối phương một tiếng, sau đó mới ngẩng lên nhìn em gái nhà mình, rõ ràng tâm trạng anh vẫn còn rất vui vẻ, cho nên vừa mở miệng chính là: "Lần trước không phải em thích một trang trại hoa hồng bên Pháp à? Hôm nào rảnh thì đi làm thủ tục sang tên đi."
Phó Giai: "! ! ! ? ?"
Ấu siệt! ! ! !
Trang trại này Phó Giai thích lâu lắm rồi, kì kèo nhõng nhẽo với Phó Tư Diễn từ bấy đến giờ mà anh cô vẫn nhất quyết không chịu đồng ý, thế nào mà hôm nay lại đột nhiên cho cô vậy? ?
Không bình thường, thật sự rất không bình thường! !
Phó Giai nhìn chằm chằm anh trai nhà mình, đánh giá từ trên xuống dưới một lượt.
Phó Tư Diễn trái lại không thèm để ý tới cô nữa, sau khi nói xong, lại cúi đầu xuống.
Bên kia video là một người phụ nữ. Bà mặc sườn xám, tuy tuổi tác đã lớn nhưng được bảo dưỡng rất tốt, khí chất cũng vô cùng dịu dàng, bà nghe Phó Tư Diễn và Phó Giai nói chuyện, ý cười trên mặt càng sâu thêm, dường như rất thích cách ở chung của hai anh em nhà này.
Phó Tư Diễn mở miệng nói: "Mẹ, ba mẹ bao giờ tính về nước."
Người phụ nữ ở bên kia, cũng chính là mẹ Phó cười đáp: "Nếu không có gì thay đổi thì tuần sau ba mẹ sẽ về. Ban đầu mẹ định tuần này về luôn rồi, nhưng ba con cứ không chịu, nói đi cũng phải nói lại, chỉ tại Giai Giai ầm ĩ quá, thôi thì để ba con thanh tịnh thêm mấy hôm vậy."
Phó Giai vừa nghe thế, lập tức nhảy dựng lên, "Ba nói thế là sao nha? Cái gì mà tại con ầm ĩ? Tình ba con chắc có bền lâu?"
Mẹ Phó chỉ mỉm cười không nói.
Sau khi bà và ba Phó giao cổ phần công ty trong tay lại cho Phó Tư Diễn xong, hai người lập tức ra nước ngoài, liên tục mấy năm đều ở bên đó, trong một trấn nhỏ rất nên thơ, mãi cho đến mấy năm trước Phó Tư Diễn kiểm tra ra là mắc bệnh nan y, bọn họ có trở lại một chuyến, ở trong nước hơn nửa năm, thì gần như không về nữa.
Cho nên dù bản thân bị ghét bỏ nhưng Phó Giai nghe thế vẫn rất vui vẻ, "Mẹ, mẹ với ba định về nước mà sao không nói với con? Cuối cùng con với anh cũng không còn là trẻ bị bỏ rơi nữa rồi!"
Mẹ Phó dở khóc dở cười nói: "Con hơn hai mươi tuổi đầu rồi đấy, lại còn trẻ em bị bỏ rơi gì nữa?"
Phó Giai cây ngay không sợ chết đứng nói: "Làm gì có, con năm nay mới có mười hai thôi!"
Mẹ Phó liếc cô một cái, không để ý tới Phó Giai nữa, tiếp tục hỏi Phó Tư Diễn: "Gần đây tình hình sức khỏe của con thế nào rồi?"
Phó Tư Diễn trả lời: "Tốt ạ."
Mẹ Phó lại dặn dò: "Ba tháng phải kiểm tra lại một lần, con đừng có quên đấy. Nhắc mới nhớ, có phải cũng sắp đến thời gian tái khám rồi không?"
Phó Tư Diễn vâng một tiếng, "Hai hôm nữa con đi kiểm tra."
Mẹ nó lại căn dặn thêm vài câu, giục Phó Tư Diễn sớm đi bệnh viện, lúc này mới trò chuyện xong. Phó Tư Diễn vừa đặt điện thoại xuống, Phó Giai đã sán lại.
"Anh, hôm nay có chuyện gì mà anh vui thế?" Phó Giai nói, "Kể cho em đi, để em cùng vui với."
"Cho em một cái trang trại rồi mà còn chưa đủ vui à?"
"Vui nha." Phó Giai nói, "Nhưng mà lần trước em xin anh còn nói không cho, giờ đã hoàn toàn hết hi vọng rồi thì anh đột nhiên lại đồng ý, dù là ai thì cũng sẽ cảm thấy khó tin mà! ?"
Phó Tư Diễn cười như không cười nói: "Vậy coi như đó là quà cảm ơn của anh đi."
Vẻ mặt Phó Giai hết sức mông lung: "Há? Cảm ơn vì cái gì cơ ạ?"
Phó Tư Diễn: "Cám ơn em vì đã giới thiệu bạn trai cho anh."
Phó Giai: "Há? ? ?"
Phó Tư Diễn ung dung nhàn nhã mở miệng: "Anh với Gia Gia đang quen nhau."
Phó Giai: "? ? ? ? ?"
Cô chết máy luôn rồi.
"Anh anh anh anh..." Phó Giai không thốt nổi ra lời, cô chỉ vào Phó Tư Diễn, anh anh một hồi lâu mới nghẹn ra được mấy chữ: "Anh âm thầm lén lút móc nối với Gia Gia sau lưng em từ bao giờ vậy! ? ?"
"Sau lưng em?" Phó Tư Diễn liếc mắt nhìn Phó Giai một cái, "Không cần thiết."
Phó Giai vẫn còn choáng, cô thật sự là choáng váng luôn.
Trong nhận thức của cô, anh trai là một người cực kỳ khó ở chung, ngoại trừ mấy người trong nhà ra, Phó Tư Diễn với ai cũng rất là lạnh lùng, so với hẹn hò uống trà, tất cả thời gian của anh đại khái đều dùng để họp hành ký kết hợp đồng, Phó Giai vẫn luôn cảm thấy anh mình sẽ FA cả đời.
Kết quả là một ngày đẹp trời, trong lúc Phó Giai không biết, anh giai mang số mệnh FA của cô vậy mà lại có đối tượng! !
Đối tượng lại còn là Gia Gia nữa chứ! !
Anh trai thế mà lén lút móc nối với Gia Gia sau lưng cô! !
Phó Giai càng nghĩ càng cảm thấy suy sụp.
Sao cô không phát hiện ra? ? ?
Sao cô không phát hiện ra chút dấu vết nào vậy! ? ?
Trong chớp mắt, Phó Giai đột nhiên bừng tỉnh ngộ, cô âm trầm hỏi Phó Tư Diễn: "Cho nên, anh, cái lần kia, lần mà chúng ta đến nhà Gia Gia ăn cơm ấy, ngay từ đầu anh đã cố ý không muốn nói cho em biết rồi đúng không? Không phải anh muốn ăn mảnh đồ Gia Gia làm, mà muốn một mình ở chung với người ta."
Phó Tư Diễn lạnh lùng nói: "Cuối cùng em cũng nhận ra rồi."
Phó Giai như bị sét đánh ngang tai.
Má nó, cô cứ tưởng cô với anh trai đều thèm đồ ăn Gia Gia làm thôi? ?
Kết quả lại không phải? ? Hóa ra là không phải? ? ? ?
Nghĩ lại, ở đây chỉ có mỗi cô là nghĩ đến ăn thôi đúng không? ? ?
Hức hức hức hức hức, cho nên người có số FA cả đời không phải anh cô, mà là cô hả? ?
Thực tế sao mà tàn khốc.
Tinh thần Phó Giai hoảng hốt mơ màng lướt lên tầng.
Phó Tư Diễn nhìn cô một cái, đang muốn nói thêm gì thì đột nhiên lại ho khan.
Anh ho rất dữ dội, trong cổ họng mùi máu tanh trào lên, Phó Tư Diễn rút lấy mấy tờ giấy ăn, vài giây sau, cuối cùng cơn ho cũng ngừng.
Mà trên giấy, có vệt máu đỏ tươi dính lại.
_________________________
Tác giả có lời muốn nói: Hôm nay Giám đốc – Tán tài đồng tử - Phó ra sân.
Súp cua ngô non

Bào ngư Nam Phi

Vi cá hồi nướng muối sả (Món này tôi chém tại serach không ra món nào hết, tên nó đây 热风金汤翅, đầu thì nướng hay phơi khô gì đó, đuôi lại vi cá, thấy có mỗi món này còn có tí lên quan nên tôi tương vào)

Ngao tuyết hầm đu đủ 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.