Minh Bảo Thanh nhắm mắt lại, khẽ cảm thán một câu: “Lão Miêu di sao cái gì cũng biết vậy?”
“Là a gia của bà ấy dạy đó.” Minh Bảo Cẩm nói rất tự nhiên, “A gia, a nương của bà ấy chỉ sinh được mỗi bà ấy, lúc nhỏ cả nhà ba người sống ở Phúc Dân hương, huyện Vạn Niên, cũng là nhà nông.”
“Phúc Dân hương?” Minh Bảo Thanh cảm thấy cái tên này nghe quen quen, mở mắt ra suy nghĩ một lúc, nói: “Lúc thánh nhân còn là công chúa, năm cập kê tiên hoàng ban tặng một Tử Vi hoa viên, hình như là ở Phúc Dân hương.”
Minh Bảo Cẩm không biết chuyện này, chỉ nói: “Tử Vi hoa viên? Đẹp không?”
“Đẹp thì đương nhiên là đẹp rồi, hơn nữa còn rất kiếm tiền. Vườn hoa đó tập hợp đủ các loại hoa tử vi trên đời, trắng, hồng, đỏ tím đều có.” Minh Bảo Thanh vuốt tóc Minh Bảo Cẩm, nói: “Hoa tử vi là thuốc, chữa mẩn ngứa, ung nhọt, mụn nhọt, chắc chắn hầu hết trẻ con trong thành Trường An đều đã tắm bằng nước thuốc nấu từ hoa tử vi.”
“Vậy muội đã tắm chưa?” Minh Bảo Cẩm vội vàng hỏi, dường như chuyện này rất quan trọng với nàng.
Minh Bảo Thanh không nhớ rõ chuyện này, nhưng lại rất chắc chắn nói: “Đương nhiên rồi.”
Trong bóng tối cũng cảm nhận được Minh Bảo Cẩm đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-nu-quyen-hau-phu-bi-giang-lam-thuong-dan/3727403/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.