Chương trước
Chương sau
Tề Diệp chưa bao giờ tự "xử", anh không có kinh nghiệm, hoàn toàn dựa vào bản năng mà sờ soạng.
Đường Lê vẫn ở bên ngoài cửa, rất gần với anh, chỉ cần anh đẩy cửa ra là có thể chạm vào cô.
Giọng nói của cô từ nôn nóng hoảng loạn giờ đây dần bình tĩnh hơn.
Không vì cái gì khác, bởi vì cô nghe được âm thanh của thiếu niên mất tiếng trầm giọng kêu gọi, một chút lại một chút, từ trong cổ họng đè nén giống như dã thú gầm nhẹ.
Dư vị vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng, còn hơi hơi giương lên, giống như cái móc cào trái tim cô đang ngứa ngáy.
Đường Lê tuy rằng sẽ không làm những việc này, nhưng không có nghĩa là cô ấy không hiểu gì hết.
Cô đứng bên ngoài mà thân mình cứng đờ, nghe thanh âm của thiếu niên khi trầm khi bổng, thở dốc cũng có thể nghe thấy rõ ràng.
Anh đang tự thẩm du.
Nghĩ đến bóng dáng của cô, giọng nói của cô.
Trong một buổi tối đầy giông tố đan xen.
Hô hấp Đường Lê cứng lại, vành tai bất giác nóng đỏ lên. Cô nâng lòng bàn tay bịt kín miệng của mình mà nhìn bóng người ở trong đang động, hơn nữa âm thanh kia đang ngay sát bên tai.
Cô không chịu nổi nữa rồi, xoay người muốn đi về phòng đợi.
Nhưng khi cô mới đi được hai bước, Tề Diệp ở nghe được tiếng bước chân ở bên ngoài mà cuống quít gọi tên cô.
"Đường Lê, dừng! Em đừng đi, em đừng đi......"
Tay của anh đặt trên cửa phòng tắm bằng kính mờ, chỉ có thể nhìn thấy mơ hồ bóng người, cái gì cũng không thể thấy được.
Đường Lê thấy một cái bóng phủ lên trên, cô biết, đó là tay của anh.
"Không phải cậu đang làm sao? Tôi ở lại để làm gì đâu?"
"Tôi không, không. Em đi rồi thì tôi không làm được, em không được đi. Em ơ bên ngoài được không? Tôi, tôi sẽ nhanh thôi..."
Ý thức của thiếu niên vẫn chưa được rõ ràng, anh cũng không biết mình đang nói linh tinh cái gì nữa.
Nhưng anh không muốn cô rời đi, chỉ có cô ở bên thì anh mới có cảm giác, anh mới có thể "làm" theo bản năng.
Nếu cô mà rời đi, anh lại thấy hoảng loạn trong lòng.
"Dm, cậu chỉ lo cho bản thân mình thôi, tôi ở lại nghe cậu rầm rì, tôi cũng không chịu nổi nữa."
Đường Lê không có thứ kia, không thể cứng được, nhưng cô vẫn có cảm giác chứ!
Cô cảm thấy cực kỳ khó nhịn, nếu cứ tiếp tục đợi như vậy thì thật muốn chết. Nếu rời xa đó một chút, không bao lâu nữa là có thể bình phục lại được.Bản edit này chỉ đăng tại Wattpad/ngalinh6
Ít ra một người con trai bình thường không phải trong một thời gian ngắn là có thể "tự xử" xong được ngay.
Mà thiếu niên khi nghe xong lời này của cô, nức nở một lát, sau đó nhẹ nhàng hé mở cửa nhà tắm để nhìn cô một lát.
Từ khe hở kia anh ngước mắt nhìn về phía Đường Lê.
Nói đúng hơn là nhìn xuống chỗ đó của cô.
Cũng không biết là bởi vì ánh sáng quá mờ, hay như thế nào đó, Tề Diệp híp mắt cẩn thận nhìn hồi lâu cũng không thấy được thằng nhỏ của cô nhô lên giống mình.
Đường Lê ngẩn ra, theo bản năng lùi về sau một bước.
"Cậu, cmn đang nhìn đi đâu đấy?"
Bởi vì cửa phòng tắm chỉ được hé ra một chút, cho nên Đường Lê chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt ướt đẫm của anh
Phía trên mái tóc ướt đẫm, ngọn tóc rơi xuống giọt nước, chậm rãi theo lông mi mà nhỏ giọt xuống dưới.
Yết hầu anh lăn lộn, nhấp môi cay chát mở miệng.
"Em đừng đi, tôi, tôi có thể giúp em. Được không?"
"Vừa rồi tôi làm một chút và thấy rất thoải mái, hơn nữa... tôi cũng sẽ nỗ lực làm cho em thoải mái."
Khi nói ra lời này tai anh trở nên nóng rần, từ mặt xuống cổ đều là một màu đỏ.
Tay anh bấu chặt vào cạnh cửa, dùng khí lực rất lớn, rất kiềm chế, đầu ngón tay cũng chuyển dần sang màu trắng.
"Vậy nên em có thể không cần đi nữa, có thể ở bên ngoài chờ tôi được hay không? Đường Lê, được không?"
Khi nghe được đối phương muốn làm cho mình thì người cô gần như nổ tung, cũng không biết đang tức giận hay xấu hổ.
Thật không có cách nào với anh!
Cô tức giận đi qua đi lại một lát, cuối cùng bực bội mà túm tóc đi về phía cửa.
Đường Lê không nhìn anh, nói đúng hơn là không dám nhìn vào anh, thậm chí còn đưa lưng về phía anh.
"....Nhanh lên, đừng cọ tới cọ lui là được."
Nếu như lúc này có một cỗ máy thời gian, cô nhất định sẽ bỏ ra một số tiền lớn để trở về thời điểm Tề Diệp gõ cửa nhà mình.
Cô nhất định sẽ không mở cửa ra cho anh, hơn nữa sẽ không chút lưu tình nào tìm cách cho anh cút đi.
Nếu ngay từ đầu cô không mềm lòng, thái độ kiên quyết một chút thì bây giờ sẽ không thể xảy ra nhiều chuyện lung tung rối loạn như vậy được.
Nhưng hiện tại là vậy, Đường Lê tâm phiền ý loạn, tự sa ngã mà trực tiếp đưa lưng về phía Tề Diệp mà ngồi trên mặt đất.
Cô cho rằng lúc này đối phương đã đóng cửa lại rồi, nhưng anh không có.
Tề Diệp vốn định làm vậy, nhưng khi nhìn thấy cô ngồi quay lưng về phía mình, trong lòng anh động đậy, ánh mắt cũng tối sầm vài phần.
Anh không khép cánh cửa lại, trong lòng dường như đang có một con dã thú nào đó đang gào rống một tia thanh minh còn sót lại của mình.
Anh đối diện với cô, tay chậm rãi nắm lên.
"Đường Lê......"
Đường Lê cảm thấy cả người khô nóng, cô thật sự cũng không nhịn được, cuối cùng đành phải dùng tay che đi hai lỗ tai lại.
Nhưng mà âm thanh kia vẫn không hoàn toàn bị ngăn cách, vừa nhỏ vừa nhẹ, tiếng thở dốc cũng nặng.
Giống như nó vẫn đang gọi bên tai, cả người cô tê rần.
Cũng không biết qua bao lâu, hô hấp của người phía sau dần dần bình phục xuống.
Đường Lê nghe được tiếng thiếu niên chậm rãi đứng lên, ngay sau đó là âm thanh của nước chảy.
Có vẻ như anh đang tắm rửa.
Rửa sạch thân thể của mình.
Đôi mắt cô lóe lóe, dừng lại một chút rồi lúc này mới thở dài một hơi.
Đầu ngón tay cô khẽ nhúc nhích, lúc này mới buông nhẹ hai tay đang che đi đôi tai đang nóng đỏ của mình.
Thật sự sống không nổi mà!
Cô ngồi một lúc cảm thấy tê chân, đỡ tường đứng lên định muốn quay về giường nằm nghỉ ngơi.
Nhưng nghe tiếng nước rơi tí tách trong phòng tắm, lúc này Đường Lê mới nhớ tới cái gì.
Chắc hẳn quần áo của Tề Diệp...bị dơ!
Cô phải tìm quần áo sạch sẽ cho anh thay.
Đồ của cô chắc hẳn anh mặc không vừa, cuối cùng cô phải vào phòng của Ninh Đệ để tìm một bộ cho anh.
Nàng đến cho hắn tìm thân sạch sẽ thay.
Nhưng gu thời trang của hai người không giống nhau, người đàn ông trưởng thành ưa chuộng đồ có màu sắc sặc sỡ, trong khi đó Tề Diệp hay mặc đồ basic, thuần khiết.
Cô chọn tới chọn tới chọn lui một hồi lâu, lúc này mới miễn cưỡng lấy ra được một chiếc áo sơ mi màu đỏ sậm cùng với chiếc quần đùi màu đen.
Còn đồ lót...
Đường Lê nhìn giông tố đan xen bên ngoài, nếu đi ra ngoài mua phỏng chừng cửa tiệm cũng đóng cửa, chỉ còn cách đi qua nhà anh để lấy.
...... Mẹ nó, càng không được.
Rốt cuộc anh vừa "ra ngoài", khẳng định quần áo đều bị bẩn rồi, nhưng thật sự quá ái muội, rất làm cho người ta miên man bất định.
Đường Lê gãi gãi gò má, trước tiên cầm quần áo đã tìm được đặt ở trước cửa phòng tắm.
"Tề Diệp! tôi mang cho cậu quần áo để thay, nhưng không có đồ lót. À, dù sao cũng chỉ qua một đêm, vậy nên cậu hãy cố chịu đựng một chút có được không?"
Anh vừa mới rửa sạch xong, đang dùng khăn tắm lau đi bọt nước trên người.
Vừa chuẩn bị hỏi Đường Lê chuẩn bị giúp mình quần áo, thì không nghĩ đối phương đã mang ra cho chính mình rồi.
Nhưng khi nghe cô nói không có quần lót, màu đỏ trên khuôn mặt của Tề Diệp vừa mới được rút đi thì ngay lập tức lại rực lên.
"Tôi, tôi có thể mặc của em sao?"
"Không, ý của tôi là em có cái mới nào không... Tôi không quen với điều này."
Thật sự là anh không có quen, nếu cả đêm như vậy, anh cảm thấy rất khó ngủ.
"Tất nhiên, nếu không có cái mới, tôi, tôi cũng có thể mặc của em, em có phiền không? Nếu phiền, tôi có thể mang đi sau khi mặc."
Anh là người không thích dùng đồ của người khác, đặc biệt là đồ dùng cá nhân.
Nhưng nếu là của Đường Lê, anh sẽ không bài xích, ngược lại còn rất muốn......
Nói như vậy có vẻ rất kỳ quái, nhưng bởi vì đêm nay cô sẽ không làm chuyện này nên thật ra trong lòng anh có chút mất mát.
Nếu cô có thể...
Tề Diệp bị chính ý nghĩ không biết xấu hổ của mình làm cho hoảng sợ rồi, anh đỏ hết cả tai đi ra mở cửa, từ khe cửa mà nhìn bằng ánh mắt mềm ấm xuyên qua.
"Có thể chứ?"
"...... Tôi khẳng định là cậu sẽ không quen."
Đường Lê là con gái, quần lót gì đó không phải hình tứ giác, Cô thật sự không dám tưởng tượng đối phương mặc đồ hình tam giác đi tới đi lui trong phòng mình.Bản edit này chỉ đăng tại Wattpad/ngalinh6
Hơn nữa cô đang sắm vai nam thứ ác độc, mặc dù hiện tại anh đối xử với mình đã tốt hơn trước, thậm chí còn thích chính nhân thiết đã trói buộc chính mình.
Nhưng cô là nữ pháo hôi giả nam, nếu chủ động bại lộ thân phận cũng là occ.
Chỉ có thể để anh tự phát hiện ra manh mối mới được, bằng không thì cô không thể nói được gì.
Nó giống như việc thay đổi ấn tượng trước đây, giống như trong thời gian học bổ túc. Đó là một quá trình diễn ra từ từ, nếu quá đột ngột sẽ chỉ gây phản tác dụng.
Anh là ý thức của thế giới, vậy nên cô không được tính là ooc nếu anh ấy chủ động khám phá và thay đổi nhận thức của mình.
Nhưng anh không biết điều này, anh chỉ cho rằng cô không muốn cho nên từ chối anh.
Tề Diệp gục đầu xuống, duỗi tay cầm lấy quần áo cô đưa mà nhỏ giọng nói lời cảm ơn, sau đó rầu rĩ đi thay đồ.
Ở bên ngoài Đường Lê nghe thấy âm thanh sột soạt do việc cọ xát với quần áo, lại nghĩ tới bộ dáng ủy khuất vừa rồi của đối phương.
Cô không nhịn được nhếch môi cười cười.
Khi anh xong xuôi rồi ra bên ngoài, Đường Lê vẫn còn đứng đó mà chưa đi.
Cô ôm lấy cánh tay đứng ngoài cửa, nghe được động tĩnh thì theo bản năng ngước mắt nhìn lại.
Anh cô với Tề Diệp cao xêm xêm nhau, chỉ là Tề Diệp mảnh khảnh hơn một chút, bởi vậy cái áo sơ mi kia mặc trên người anh có vẻ hơi rộng.
Nhưng anh ấy có đôi tay đôi chân dài, trời sinh là mắc áo tự nhiên, vì vậy anh mặc đồ trông rất đẹp cho dù anh mặc kiểu dáng nào.
Áo sơ mi kia màu đỏ đậm, càng làm tôn lên làn da trắng nõn của anh, khí sắc cũng tốt hơn một chút.
Nút áo anh cũng không khóa chặt, ở cổ áo anh buông hai nút, làm lộ ra đường cong duyên dáng của xương quai xanh và cổ cao trắng ngà.
"Tôi chưa từng mặc qua màu này, có phải trông rất kỳ cục không?"
"Khá xinh đẹp."
Có thể sợ Tề Diệp cho rằng mình nói câu này cho có lệ, Đường Lê dừng lại rồi nói thêm một câu.
"Cậu đẹp thì mặc gì cũng đẹp."
Đôi mắt anh sáng ngời, cong mặt cười thẹn thùng, rồi sau đó mới nhớ ra điều gì, hai tai lại đỏ bừng lên
Lúc này cậu đã không còn khó chịu nữa, chỉ là trên người vẫn còn nóng.
Đầu ngón tay anh khẽ nhúc nhích, tiến lên nhẹ nhàng chỉ chỉ vào ngón tay út của cô.
"Đường Lê......"
"Làm sao vậy...... Còn không thoải mái à?"
Tề Diệp đỏ mặt lắc lắc đầu, cúi đầu rầu rĩ mà mở miệng.
"...Có phải em cảm thấy tôi rất, rất, phóng đãng?"
"Chuyện này trước đây tôi không làm, tôi chưa từng làm. Tôi tưởng mình có thể nhịn được, không ngờ tôi biết chỉ ôm em mới có thể...."
Trong lòng anh đang rất hoảng loạn, đặc biệt là khi nhớ lại cảnh chính mình không biết xấu hổ đi cầu xin đối phương.
Mà Đường Lê từ đầu đến cuối đều rất bình tĩnh, giống như hoàn toàn không có phản ứng gì.
Nghĩ đến đây, Tề Diệp theo bản năng cúi đầu nhìn thoáng qua phía dưới của Đường Lê.
Thân mình cô cứng đờ, thẹn quá hóa giận mà ngẩng đầu hung hăng trừng mắt lại với anh.
Lông mi Tề Diệp khẽ nhúc nhích, do dự trong chốc lát, thử duỗi tay muốn đụng chạm vào chỗ đó của cô.
Đường Lê vốn còn cho rằng trừng mắt cảnh cáo anh một cái để cảnh cáo là xong việc, kết quả không nghĩ tới anh còn muốn động tay động chân với cô.
"Mẹ nó cậu muốn làm gì! Cậu ổn rồi thì có phải nghĩ rằng ông đây cũng ổn? Ngày mai còn phải đi học, cmn có muốn cho người ta ngủ hay không?"
Thiếu niên cũng không nghĩ tới đối phương lại có phản ứng lớn như vậy, anh còn chưa chạm tới thì đã bị cô quát vào mặt.
Anh sụt sịt, cúi đầu đau khổ xoa trán cô.
"Tôi, tôi sợ em cố kìm hãm vấn đề. Tôi chỉ muốn giúp em mà thôi."
"Chỉ cần cậu không động thủ thì đối với tôi đã là một đặc ân."
Đường Lê đưa tay lên xoa xoa mái tóc của anh một cách thoải mái, nhưng khi cô chạm vào, phát hiện nó vẫn còn ướt.
"Cmn, cậu về phòng chờ đi, tôi đi lấy máy sấy tóc cho cậu."
Cô không đợi Tề Diệp phản ứng, đi thẳng vào phòng khách.
Khi trở lại, thiếu niên đã ngoan ngoãn ngồi xuống bên giường, nghe thấy tiếng động của Đường Lê đẩy cửa đi vào, liền nhướng mi nhìn sang.
Trong phòng hơi tối, anh bật đèn cạnh giường lên, ánh đèn mờ ảo, đôi mắt anh ướt đẫm và mềm như mái tóc.
Chỉ là ánh nhìn nhẹ nhàng và dịu dàng như vậy, khiến cơ thể cô nóng lên không thể giải thích được.
Đường Lê nuốt nuốt nước miếng, đi tới sấy tóc cho anh
Anh cúi đầu, tùy ý để tay cô vuốt tóc, tùy ý nghịch ngợm.
Tề Diệp ngồi ở mép giường, và cô đang đứng trước mặt anh.
Ánh mắt anh lóe lên, vươn tay nhẹ nhàng ôm eo cô, tựa đầu vào cô.
"Đường Lê, chúng ta bây giờ có phải đang trong mối quan hệ chính thức phải không?"
Giọng nói của Tề Diệp rất nhẹ nhàng, giống như sợ đánh thức một giấc mộng đẹp.
"Em nói rằng em cũng có hảo cảm với tôi, không bài xích tôi..."
"Vậy tôi có thể làm bạn trai của em được không"
Hai tai nóng rực, thân thể cũng nóng rực, toàn thân nóng rực, ngay cả hơi thở anh ta thở ra cũng đều bị Đường Lê xuyên qua lớp quần áo thiêu đốt.
Thành thật mà nói, Đường Lê cũng cảm thấy rằng tiến độ này quá nhanh, quá suôn sẻ và quá... đột ngột.
Lúc đầu cô cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ vì cảm thấy đối phương cứ thúc ép mình quá mạnh nên cô không có biện pháp ngăn chặn tà niệm nổi lên cũng không không thể giữ khoảng cách với anh.
Sau đó, dưới sự hướng dẫn của Trầm Lộc, cô đột nhiên thông suốt, tính toán thử xem trong mắt của anh thì cô là người thế nào.
Thật không ngờ rằng cuối cùng nó đã trực tiếp chuyển sang giai đoạn kết giao thế này.
Đường Lê rất thích Tề Diệp, cho dù cô ấy biết sau khi tốt nghiệp cấp ba, hai người sẽ phải chia xa, nhưng điều này không cản trở việc tận hưởng lạc thú trước mắt, dù sao, hai người cũng là anh tình tôi nguyện.
Đường Lê dừng lại khi nghĩ đến điều này, tay nhẹ nhàng đặt lên gáy Tề Diệp, cảm nhận nhiệt độ cơ thể như thiêu đốt và lông mi của anh ấy đang chuyển động.
Đường Lê đang cân nhắc nên trả lời anh như thế nào, thế nhưng anh lại nghĩ cô do dự, vội vàng giương mắt nhìn sang.
"Đừng lo lắng, tôi sẽ đối tốt với em. Dù bây giờ tôi không có gì nhưng tôi sẽ làm việc chăm chỉ. Tôi đã lên kế hoạch rồi. Khi nào lên đại học thì cũng là lúc tôi bắt đầu gây dựng sự nghiệp. Ban đầu có thể khó khăn nhưng tôi đã có một số kế hoạch sơ bộ. Mặc dù nói như vậy có chút kiêu ngạo, nhưng tôi vẫn khá tự tin vào chính mình. "
"Hãy cho tôi một chút thời gian, được không? Tôi sẽ chứng minh điều đó cho em. Tôi sẽ cho em tất cả những gì em muốn, cho em tất cả mọi thứ, được không"
Đường Lê nhìn anh háo hức như vậy mà thấy bất lực, thở dài đưa tay vuốt má anh.
"Tôi còn chưa không nói, anh khẩn trương như vậy làm gì?."
"Thật ra tôi không biết phải nói với anh cái gì, nhưng tôi thích anh rất nhiều. Nhưng có lẽ tôi không thích anh nhiều bằng anh thích tôi. Tất nhiên, sau này anh có thể tìm được người mà anh thích hơn nữa, vì vậy tôi... "
"Sẽ không!"
Thiếu niên khẽ chạm môi mỏng vào khóe môi cô, cố gắng ngăn cản lời nói tiếp theo.
"Tôi không thích người khác, tôi chỉ thích em, chỉ có em."
Nhìn thấy Tề Diệp lo lắng đến mức nhỏ giọng khóc, Đường Lê trong lòng cảm động, cũng không nói ra được quá nhiều.
Rốt cuộc anh vẫn không biết gì, không giống như cô đã biết trước tương lai.
Cmn, bây giờ anh thề son sắt nói năng dễ nghe, rồi đến lúc đó anh sẽ thấy rằng Trần Điềm Điềm tốt hơn, còn không phải vì cô ấy mà phát cuồng, vì cô ấy và đập đầu vào tường.Bản edit này chỉ đăng tại Wattpad/ngalinh6
Khi đến đó, làm gì còn chỗ nào cho cô?
Đường Lê nghĩ như vậy, bất mãn liếc nhìn thiếu niên.
"Được, trước tiên nghe tôi nói cho hết lời đã."
"Ý của tôi là tôi thấy anh cũng khá, tôi rất thích, có thể cùng anh đi khắp nơi. Nhưng chuyện này không thể để cho người khác biết, chủ yếu là người nhà tôi. Nếu bị phát hiện, tôi sẽ rất thảm. "
"Sau đó, anh sẽ cho rằng tôi cũng sẽ như vậy. Nếu anh thấy mệt mỏi với tôi, hãy nói cho tôi biết trước, rồi chúng ta sẽ chia tay. Đừng lo lắng, tôi không ưu điểm gì khác, cầm được thì buông được, đảm bảo không dây dưa với anh "
Tề Diệp không thích nghe Đường Lê nói những điều như vậy, mới bắt đầu đã nghĩ đến việc chia tay.
Anh hoảng loạn, nhưng anh không biết phải nói gì.
Những lời này cũng là cậu nên nói mới đúng, anh thích cô rất nhiều, còn sợ cô không muốn mình, anh làm sao có thể chán nản mà vứt bỏ cô.
"...... Còn em thì sao?"
Tề Diệp cắn chặt môi, bàn tay ôm cô vô thức siết chặt.
"Nếu sau này chán ghét tôi, em cũng làm như vậy sao, thông báo cho tôi một tiếng, sau đó đơn phương ném tôi?"
"Ừm, chắc tôi sẽ không chán anh đâu, trừ khi có người đẹp hơn anh, tính cách tốt hơn và vừa lòng tôi hơn, lúc đó tôi sẽ vứt anh đi. Nhưng xác suất này quá nhỏ, tôi...Tê?! "
Đường Lê còn chưa nói xong, bên hông đã truyền đến một cơn đau mà cô không phòng bị.
―― Vừa rồi là Tề diệp đã véo cô.
"Không."
"Em không được phép nói những lời như vậy, tôi không thích."
Sau khi nghe nói Đường Lê chỉ thích khuôn mặt của mình, Tề Diệp cảm thấy may mắn lại vừa nặng nề
May mắn thay, anh ấy được sinh ra theo cách cô thích, điều khó chịu là vì anh ấy sợ ai đó trông đẹp hơn mình và làm hài lòng cô hơn, sau đó anh ấy không thể giữ cô được nữa.
Thích hay không phụ thuộc vào ngoại hình là thứ không ổn định nhất và ít đáng tin cậy nhất.
Anh sợ.
Sợ cô sẽ không cần anh nữa.
Đường Lê bị cái nhìn độc đoán của anh mà cảm thấy buồn cười, liền đưa tay ra véo má anh.
Cũng không dùng nhiều lực nhưng trên má anh cũng xuất hiện một vết đỏ, rất kiều khí.
"Chậc chậc chậc, tôi nói giỡn mà thôi, sao lại nghiêm túc như vậy."
"Nếu như anh thực sự lo lắng chuyện này, căn bản là lo lắng vô cớ. Đừng lo lắng, sẽ không có người nào tốt hơn anh."
Nói giỡn.
Tề Diệp là ý thức của thế giới, con cưng của tạo hóa, anh ấy là nhân vật chính, và không ai có thể đẹp hơn anh ấy.
Ít nhất trong thế giới này sẽ không có ai.
Vì vậy, những lo lắng của Tề Diệp không là những lo lắng vô căn cứ thì là gì?
Tề Diệp không biết Đường Lê đang nghĩ gì, nhưng cho rằng cô đang tự đắc.
Đôi tai đỏ bừng, anh nhẹ nhàng vùi đầu vào cổ cô, môi mỏng áp lên da cô.
"Em cũng đẹp."
"Trong lòng của tôi, em là người đẹp nhất."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.