Đương nhiên lời cô nói bẻ gãy cái ấy của Tề Diệp chỉ là muốn hù dọa anh, không có khả năng sẽ trở thành thật. Cô chỉ đang tìm một lý do để từ chối anh mà thôi. Dù sao với loại chuyện này cô chỉ cần tìm bọn Cẩu Tầm, nhờ bọn họ giúp là được, đây cũng không phải chuyện gì to tát. Bằng không nếu không tìm ra cách giải tỏa cho anh thì đối phương sẽ thấy khó chịu, không chừng còn phát sinh ra tật xấu gì. Lúc trước bọn họ có nhắc khéo qua chuyện này, không phải bởi vì anh và bọn họ hợp tác gì với nhau, mà bọn họ ám chỉ nếu cô có gay thật, bọn họ đều là huynh đệ với nhau, có thể cố gắng giúp đỡ được chút nào đó. Không phải vì bọn họ nhiều chuyện, nhưng từ sau vụ của Trương Tuyết Nhi, hơn nữa cô luôn tỏ vẻ không có hứng thú với phụ nữ. Điều này làm cho bọn họ càng thêm hoài nghi hoặc cô là gay hoặc tính tình lãnh đạm. Mỗi khi rảnh rỗi họ luôn cố gắng giúp đỡ, chỉ sợ cô bị nghẹn đến hỏng rồi!! Đường Lê sau khi nghe xong lời giải thích của bọn họ, mặc dù vô cùng cảm động vì những người anh em giúp cô suy nghĩ được như vậy, nhưng vẫn tỏ vẻ tức giận đánh cho mỗi người một quyền để răn đe. Hôm qua, Đường Lê cũng không nghĩ phải đi tìm hiểu về loại chuyện này, cảm thấy chính mình cũng không có lúc cần đến, cũng không có hứng thú. Nhưng hiện tại nhìn thiếu niên bên cạnh đỏ mặt cắn môi cố gắng nhẫn nại, thử thăm dò nhẹ nhàng cọ cọ bên người cô. Kết quả mỗi một lần chạm xuống lại thấy thân mình run rẩy cực độ, nức nở một tiếng rồi lại co rúm trở về. Nhìn vừa nóng vừa đau lại còn khó chịu. Trong mắt của anh tràn đầy hơi nước mờ mịt, đuôi mắt cố gắng chịu đựng kiềm chế mà nhìn về phía Đường Lê. "Đường Lê, tôi..." Anh quá khó chịu rồi, không biết nên làm cái gì bây giờ. Anh biết mình nói vậy sẽ tỏ ra rất thảm hại, đặc biệt so sánh với người ở trước mặt mình trông có vẻ bình tĩnh không có phản ứng gì. Tề Diệp cảm thấy chính mình rất phóng đãng. Rõ ràng cùng là con trái với nhau, vì sao mình lại như vậy mà Đường Lê lại không? Cho dù anh đã cố gắng kiềm chế, cắn môi không cho chính mình phát ra âm thanh kỳ quái nào, nhưng trong cổ họng vẫn phát ra tiếng rên rỉ rất nhỏ, nhưng trong phòng vốn yên tĩnh nên nó vẫn cực kỳ rõ ràng.Bản edit này chỉ đăng tại Wattpad/ngalinh6 Trong lòng cô thực ra cũng không bình tĩnh như anh nghĩ, chỉ là mặt ngoài không có biến hóa cảm xúc gì. Cô nhấp môi, hai hàng lông mày bất giác khép lại. "...Cậu đến gần hơn một chút." Ý thức của anh hiện giờ rất không rõ ràng, chỉ nghe được đôi môi dỏ mọng của đối phương khẽ mở, giống như gọi mình nhích qua đó một chút. Đầu ngón tay anh khẽ động, vô thức nắm chặt chăn dưới thân. Có thể do quá khó chịu, anh cử động rất cẩn thận, một chút lại một chút lại gần về phía người cô. Anh dựa đầu vào cổ cô, mùi hoa nhài giữa hai cánh mũi không những không có giảm mà ngược lại là cho thân thể anh càng thêm nóng. Sở dĩ Đường Lê kêu anh lại gần qua đây là vì nhìn thấy anh cuộn tròn người đến nỗi sắp rơi xuống giường. Hơn nữa xem ra bộ dáng của anh trông thực sự khó chịu, cô cũng không thể mặc kệ cho được. Nhưng kêu anh lại gần mình xong, bước tiếp theo cô cũng không biết nên làm thế nào. Thiếu niên duỗi tay ôm lấy cổ của cô, giống như mèo nhỏ dùng đầu mũi,khóe môi, liên tục cọ cọ chính mình. Cả người cô cũng không chịu nổi nữa rồi. "Đường Lê, tôi, tôi muốn hôn em, tôi khó chịu...' "Éo, không được hôn!" Mắt thấy đôi môi nóng bỏng của thiếu niên từ vị trí cổ của cô đang chậm rãi hướng lên trên để chuẩn bị đè xuống nơi đó của cô, trong lòng đầy hoảng hốt, cô nhanh tay che lấy miệng của anh. "Ngay lúc này nếu cậu hôn tôi, tôi, ngọn lửa của chúng ta bùng cháy suốt đêm thì làm sao bây giờ? Không thể, chúng ta còn chưa thành niên, cậu hãy cố chịu đựng cho tôi! Chịu đựng! tôi, tôi cũng chịu đựng, chịu đựng!" Tề Diệp không biết là đã nghe lọt được chữ nào hay không, lông mi anh run lẩy bẩy, dùng ánh mắt ướt đẫm nhìn chăm chú vào cô. Tuy rằng phần lớn ý thức của anh vẫn chưa thanh tỉnh, nhưng tạm thời anh không có lộn xộn. Đường Lê mới vừa nhẹ nhàng thở ra, chuẩn bị thu tay lại thì đôi môi mỏng của thiếu niên khẽ mở ra, một chút ẩm ướt ấm áp mềm mại rơi vào lòng bàn tay cô. ?! "Cậu, cmn cậu là chó sao, liếm cái gì mà liếm!" Cổ họng Tề Diệp lăn lăn, sau khi bị rống vừa ủy khuất vừa khó chịu nức nở vùi ở cổ cô. "Tôi khó chịu, Đường Lê, tôi khó chịu......" "Em giúp tôi được không, hức hức hãy giúp tôi." "Tôi, tôi không, tôi giúp như thế nào đây?" Cảm giác được thân thể Tề Diệp càng ngày càng nóng, đuôi mắt càng ngày càng đỏ, Đường Lê cũng sốt ruột theo. < Vì vậy co lại gần ôm anh một cái, cọ cọ một cái, nhưng nó không đỡ hơn thì chớ, ngược lại còn làm anh càng lúc càng khó chịu! "Hu hu, em gạt tôi, em cũng không phải không có, tại sao em lại không?" "......" Trùng hợp ghê, đúng là ông đây không có. Đường Lê bị anh khóc lóc sờ tới cọ lui cũng tạo ra một hồi tức giận, cô khẽ cắn tay anh, ấn đầu anh xuống không cho anh lộn xộn. "Cậu chờ một lát, chờ chút, để tôi tìm video cho cậu xem thử." Cô nói lắp ba lắp bắp, tùy ý để thiếu niên vừa ôm cổ mình vừa cắn. Đường Lê hít sâu một hơi, trong lòng nhiều lần cảnh cáo mình anh là người vô tâm, anh chỉ đang khó chịu Cố nhịn! Cố nhịn! ―― nghĩ như vậy, tâm tình cô cũng dần bình phục lại. Bên ngoài trời vẫn đang mưa, thỉnh thoảng một tia sét rơi xuống, thân thể thiếu niên run rẩy. Tề Diệp vẫn không buông tay. Liếc mắt thấy di động được đặt trên tủ đầu giường. cách hơi xa, cô không vươn tay tới được. Cô đưa tay bóp eo anh, hơi dùng sức nâng anh lên để xuống giường để lấy điện thoại. "Cậu muốn ôm thì ôm, để tôi bật máy trước đã." Tề Diệp tay chân dài, rơi xuống giường lộ ra cẳng chân trắng nõn. cho dù trong đêm tối tăm cũng lộ ra màu sắc như ngọc bích. Anh cố vươn chân, đầu ngón chân cuộn tròn, ái muội mà cọ bắp chân cô. May mà Đường Lê là con gái, nếu như người con trai khác bị trêu chọc như vậy đã sớm tham chiến rồi!! Làm gì có thể đợi đến bây giờ? Nhưng cô không có đồ chơi, cũng không biết làm, chỉ đành đỏ mặt nóng tai, nhẫn nhịn tâm viên ý mã mở nhóm chat ra. Ngày trước thỉnh thoảng cô có thấy bọ Trương Tiểu Hổ và Cẩu Tầm gửi mấy ảnh và video linh tinh, nhưng cô đều che mắt lại không nhìn qua. Nhưng cô không ngờ có một ngày mình cũng phải dùng đến thứ này! "Đường Lê, Đường Lê..." Ý thức của anh không rõ ràng, không nói được thứ gì chỉ có thể khàn giọng gọi tên cô. Dường như chỉ có như vậy anh mới có thể bình tĩnh được một chút.Bản edit này chỉ đăng tại Wattpad/ngalinh6 "Tôi đây! Đừng lộn xộn! Tôi sắp xong rồi. Trước tiên hãy tìm một video để xem đã..." Đường Lê vừa giơ tay vỗ lưng anh để trấn an vừa mở nhóm chat lục lại mấy video ngày trước bọn họ đăng lên. "Nữ sinh ngây thơ cám dỗ về đêm". Chắc là cái này rồi, cmn cứ kệ đi, vào xem một chút." Cô chịu đựng xấu hổ cắn răng nhấn vào video, vốn tưởng rằng sẽ lập tức nhìn thấy loại thân thể trắng bóng hay nghe được âm thanh lộn xộn nào đó. Nhưng cái gì cũng không có, theo bgm quen thuộc vang lên, Đường Lê lâm vào trầm mặc. "...Ngại quá! vô tình bật lên bản tin thời sự đêm khuya." "Đừng vội. Để tôi tìm lại một lần nữa." Video tiếp theo. Tây Du Ký. Lại tiếp tục click mở. Hoàn Châu cách cách. "...Dm! Cấm kỵ bà con là cái con khỉ gì, cái gì mà không được xem cùng phụ huynh? Tất cả đều là tít lừa người!" Đường Lê đang rất bực mình, cuối cùng phải đen mặt gọi bọn Cẩu Tầm ra ngoài. 【 Lê Lê Thượng Thảo Nguyên: ra đây, ông đây biết các ngươi còn chưa ngủ. 】 【Lê Lê Thượng Thảo Nguyên: nhanh lên, gửi cho ông một a phiến! Đừng lạc đề. Nhớ là HD! ông đây đang sốt ruột!】(A phiến: Adult, phim người lớn ^^) 【bánh bao đánh chó:???! 】 【 lên núi đánh hổ:???! 】 Ước chừng hai người bên kia đang bị kinh hãi, nhưng cũng chỉ trong nháy mắt 【bánh bao đánh chó: được, được! Em sẽ gửi cho anh! sẽ gửi cho anh!】 【 lên núi đánh hổ: Nam mặc, nữ lệ! Anh rốt cuộc cũng dựng lên rồi!】(ý của câu này là bọn họ mừng cho Đường Lê vì cô đã... rồi) Mẹ kiếp!!! Đường Lê tức giận đến nghiến răng nghiến lợi. Ông đây không muốn, là Tề Diệp muốn! Nhưng cô không thể phản bác lại được, đành phải nhẫn nhịn chịu bọn họ trêu chọc vài câu, sau đó mới lấy được hàng thật giá thật của phim bom tấn hành động! "Tề Diệp, để tôi mở nó ra. Tôi cầm điện thoại, cậu nhìn theo mà học tập..." Trong lòng Đường Lê nhảy dựng lên, mắt nhắm mắt mở bật video, sau đó tiến tới trước mặt Tề Diệp. "Cậu đừng ngại phát ra tiếng. Để tôi làm cho âm thanh lớn hơn che đậy nó. Cậu cứ tùy ý, tôi không nghe thấy gì hết." Nói xong cô liền mò mẫm nút điều chỉnh bên cạnh điện thoại di động chuẩn bị nhấn lên trên, nhưng thoáng nhìn qua thiếu niên không những không nhìn màn hình, còn quay mặt đi. "Sao vậy? Video tạp? Hay không hài lòng dáng người nữ diễn viên? Để tôi tìm clip khác" Đường Lê dừng một chút, thu hồi di động vội vàng thoát video, ngay lập tức đổi một cái khác. Ngay lúc chuẩn bị cầm qua cho Tề Diệp xem, thiếu niên nhịn khó chịu nắm lấy cổ tay cô, đem điện thoại di động đặt ở trên giường. . Đam Mỹ Hài "Tôi, tôi, tôi không muốn nhìn." "Không phải chứ? Nếu không xem thì cậu định "xả" như thế nào? Chẳng lẽ cậu muốn khó chịu cả đêm như thế?" Đường Lê cảm thấy đối phương không giải thích được, người khó chịu là anh, muốn tiếp tục khó chịu cũng là anh. Cô nhíu nhíu mày, cho rằng anh cảm thấy xấu hổ khi làm chuyện này trước mặt cô. "...Như vậy đi, tôi để máy trong này rồi ra ngoài. Khi nào cậu xong việc thì tôi lại vào, được chứ?" Đường Lê nói xong liền chuẩn bị đứng dậy đi ngăn kéo lấy giá đỡ điện thoại di động tới, thiếu niên phía sau thấy cô muốn đi, vội vàng tiến lên ôm lấy cô.Bản edit này chỉ đăng tại Wattpad/ngalinh6 "Hức hức, không cần, em không được đi" "Tôi không cần những thứ đó. Tôi chỉ cần em, tôi chỉ cần có em" anh vừa khóc vừa vùi đầu vào người cô, có nhiệt độ ẩm ướt dừng trên da thịt, cả người cô cứng đờ tại chỗ. Khi chỉ vì anh khóc, mà còn vì cậu "chỉ cần có em". "...Cậu muốn tôi cũng vô dụng, tôi, tôi sẽ không" "Hu hu, tôi sẽ cố chịu đựng, chỉ cần em đừng đi." Ở loại chuyện này, anh cố chấp tới mức ngoài sức tưởng tượng. Anh không muốn nhìn ai khác ngoại trừ cô ra. Cho dù anh có khó chịu đến mức nào cũng không muốn dựa vào phương thức này để giải tỏa. Anh cảm thấy kinh tởm. Trong lòng cô cũng đang thiên nhân giao chiến, thấy anh khóc như vậy trong lòng càng rối loạn. Mẹ nó, không xem như thế chẳng lẽ cứ chịu bức bối như vậy sao? Cũng không giải quyết được vấn đề gì. "Được, được, được. Cậu không xem thì để tôi giúp cậu xem!" "Tôi xem họ làm cái gì, sau đó sẽ dạy lại cho cậu!" Cả người cô như đang muốn bùng cháy, cô gắng sức bình phục cảm xúc, tay khẩn trương run rẩy vươn lên điện thoại di động trên giường. Vốn dĩ đang chuẩn bị tâm lý hơi cay mắt một chút, nhưng anh trước một bước đã lấy điện thoại ra. Anh nức nở cắn vào bả vai cô, giọng nói không lớn, ngữ khí vừa gấp vừa ủy khuất. "Em cũng không được xem. Đừng nhìn!" "....Mẹ kiếp, cậu không xem tôi không xem, vậy cậu sẽ làm gì? Cũng không thể thạch càng cả đêm chứ?" (thạch càng, dùng để chỉ một hiện tượng sinh lý tự nhiên khó diễn tả nhất định ở một bộ phận cụ thể ở nam giới.) Tề Diệp khó chịu vừa sốt ruột, ôm cô cọ cọ, nhẹ nhàng thì không giảm bớt được, nặng lại đau. Cuối cùng anh đỏ mắt, lảo đảo chạy về phía phòng tắm. Cô còn chưa kịp phản ứng, đã cảm thấy trong ngực trống rỗng, thiếu niên mở cửa liền chạy ra ngoài. Cô sửng sốt, vội vàng xuống giường mang giày đi theo. Còn chưa kịp kéo người về thì anh đã khóa trái phòng tắm lại. "Mẹ kiếp, Tề Diệp cậu làm gì vậy? maui đi ra ngoài, đừng để cmn ở bên trong một mình! " Người bên trong không có đáp lại cô, sau đó truyền ra âm thanh của tiếng vòi tắm đang xả. Anh vặn vòi nước, để dòng nước lạnh lẽo chảy lên người mình. Đường Lê bên ngoài cửa gọi anh, ý thức anh không còn rõ nữa, không nghe rõ cô đang nói cái gì. Anh cũng không biết chính mình đang làm gì, nhưng chỉ cần nghe được giọng nói của cô là được rồi. Khi dần trở nên thông suốt, đầu ngón tay anh khẽ nhúc nhích, cắn môi theo bản năng cầm lấy nó. "A, Đường Lê, Đường Lê..." Bên ngoài giông bão đan xen, bên trong □□. Một tia sét đánh tan tầng mây để xuống dưới, cũng là lúc anh thấy trước mắt có một luồng ánh sáng lóe lên. Trong lúc hỗn độn, Tề Diệp phát hiện mình không phải là không thể. Mà là Đường Lê không thể lầm lỗi
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]