Củi lửa cháy rực toả hơi ấm lan khắp hang động. Hai má Tạ Chỉ Thanh cũng bị hơi nóng hun đến ửng đỏ, y đưa tay ôm mặt, ngồi một bên nhìn Lang Tạp đang tiếp tục nhóm lửa.
"Đủ rồi, ấm lắm rồi." Tạ Chỉ Thanh không nhịn được bật cười: "Ngươi đốt nữa thì sẽ nóng lắm đó."
Lang Tạp bĩu môi, cuối cùng cũng dừng tay, quay lại ngồi xuống bên cạnh y.
Hắn đưa tay chạm nhẹ mu bàn tay tiểu hoàng tử, chỉ khi xác nhận người trong lòng mình thực sự đã ấm áp hắn mới yên tâm.
"Mùa đông ở An Du có lạnh lắm không?" Lang Tạp hỏi, "Ta đi ngang qua mấy lần, đều là vào mùa xuân và hạ."
Tạ Chỉ Thanh đáp: "Lạnh chứ... Nhưng cái lạnh ấy không giống như thảo nguyên. Ở chỗ chúng ta hầu như không có tuyết rơi nhưng lại có mưa, mỗi khi trời mưa đều rất lạnh."
Lang Tạp gật gù.
Một lát sau hắn lại hỏi: "Chuyện này... phải nói với họ thế nào đây?"
"..." Tạ Chỉ Thanh đưa tay gãi gãi má, "Ta cũng chưa nghĩ ra... Ca ca và tiểu muội vừa mới trở về, nếu biết chuyện này nhất định sẽ lại muốn đến thăm ta. Ta không đành lòng để họ vất vả bôn ba thêm lần nữa. Nhưng... chuyện này cũng không thể giấu họ được."
Tạ Chỉ Thanh hơi ủ rũ: "Ta thực sự không biết phải làm thế nào."
Lang Tạp trầm mặc suy nghĩ.
Những điều Tạ Chỉ Thanh nói đều rất có lý. Vị hoàng tử và công chúa lần trước tới đây quả thực đều là dáng vẻ yếu ớt mảnh mai, khó mà chịu nổi chuyến đi vất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-nhuyen-manh-my-nhan-ga-cho-lang-vuong/5213493/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.