Bởi vì đề tài này, bầu không khí kiều diễm và ám muội ban đầu đã tan biến không dấu vết.
Tối hôm đó, Tạ Chỉ Thanh đã nói rất nhiều. Tất cả những lo lắng và bất an tích tụ trong lòng suốt bao nhiêu năm qua, y đều tâm sự cho Lang Tạp nghe — rất nhiều những suy nghĩ trong số đó, đến cả Tạ Chỉ Phong cũng không được biết.
Y rúc trong lòng Lang Tạp, ngoan ngoãn không động đậy, lại hoàn toàn chìm đắm trong thế giới của riêng mình, thậm chí quên cả chuyện bản thân mình đang không có lấy một mảnh vải che thân.
Lang Tạp thực sự rất nhẫn nại. Hắn ôm lấy người trong lòng, cách lớp ống tay áo mỏng vỗ nhẹ lên lưng y, yên lặng lắng nghe y kể về những nỗi khổ tâm và phiền muộn chôn giấu bấy lâu trong lòng.
Tạ Chỉ Thanh nói, so với nỗi sợ hãi của bản thân, điều y bận lòng hơn chính là những phản ứng hệ luỵ phía sau của nó.
Y lại nhắc tới người huynh trưởng song sinh của mình — Tạ Chỉ Phong.
"Lúc huynh đệ ta sinh ra, phụ hoàng còn chưa đăng cơ, khi ấy người chỉ là một vị hoàng tử bình thường. Năm đó An Du gặp phải không ít chuyện, bách tính lầm than, chịu bao khổ sở. Ta và huynh trưởng ra đời, gần như trở thành niềm hy vọng duy nhất của mọi người lúc bấy giờ."
Song sinh vốn đã hiếm, huống chi một cặp song sinh được chào đời trong hoàng thất lại càng là chuyện hi hữu hơn. Có điều, cặp song sinh ấy có thực sự đáp ứng được sự kỳ vọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-nhuyen-manh-my-nhan-ga-cho-lang-vuong/5213471/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.