"Ngươi gặp nàng rồi à?" Tạ Chỉ Thanh bật cười thành tiếng, nói: "Nàng sốt ruột muốn lên đường, ta cũng không giữ lại. Lúc Tiêu Tiêu sắp đi ta thấy tóc nàng đã bung ra, liền giúp nàng buộc lại."
Lang Tạp hừ một tiếng, nói: "Nó đúng là biết sai khiến người khác quá rồi."
"Không phải đâu, sao lại gọi là sai khiến chứ? Chỉ là một việc nhỏ thôi." Tạ Chỉ Thanh mềm giọng nói, "Trước kia ta cũng thường giúp Nguyệt Nhi chải tóc, ta rất thích."
Lang Tạp giật nhẹ mấy lọn tóc của mình, thấp giọng hỏi: "Vậy ta thì sao?"
Tóc của Lang Tạp vừa dày vừa cứng, cầm vào cảm thấy hơi đâm tay. Tạ Chỉ Thanh dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt thẳng mái tóc của hắn, nghe hắn nói vậy vành tai liền nóng lên.
Tạ Chỉ Thanh lên tiếng như muỗi kêu: "Vậy sau này ta cũng giúp ngươi buộc tóc được không."
Lang Tạp gật đầu, hài lòng nói: "Được."
Thật sự khi đặt tay lên mái tóc của Lang Tạp, Tạ Chỉ Thanh mới phát hiện ra tóc của hắn và Lang Tiêu Tiêu không hề giống nhau. Nhìn qua tưởng chỉ là bím tóc đơn giản, kỳ thực kết cấu bên trong lại phức tạp vô cùng.
Tạ Chỉ Thanh nghiên cứu tỉ mỉ một hồi, mới cẩn thận tháo bím tóc của Lang Tạp ra.
Y ngồi nhìn mái tóc của Lang Tạp, còn Lang Tạp thì nằm yên trên đùi Tạ Chỉ Thanh, lặng lẽ nhìn y.
Tạ Chỉ Thanh thật lòng nghiêm túc học hỏi, lúc thì nhíu mày, lúc lại như ngộ ra điều gì mà gật gù, từng động tác đều rất sinh động.
Một lọn tóc bên tai rủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-nhuyen-manh-my-nhan-ga-cho-lang-vuong/5213470/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.