"Bây giờ... Bây giờ chúng ta phải làm gì?"
"Chờ đi." Tóc gợn sóng cắn khói, hai tay chống lên lan can, lẳng lặng nhìn ra biển rộng.
Bốn phía yên lặng tối tăm, tàn thuốc lá bị cô ngậm trong miệng trở thành nguồn sáng duy nhất trong tầm mắt.
Nhân loại ai cũng có khát vọng với ánh sáng, lúc này mấy người còn lại đều vây quanh mũi thuyền, hoặc đứng hoặc dựa vào, rất ăn ý không nói chuyện.
Chìm trong không khí nặng nề tăm tối giống như chờ đợi cái chết cuối cùng đến...
Là tóc gợn sóng phá vỡ sự im lặng trước, cô đưa hộp thuốc lá trong tay đến trước mặt Diệp Thường ở một bên: "Làm một điếu không?"
"Không được, em vẫn chưa trưởng thành, cảm ơn." Diệp Thường ngoan ngoãn từ chối, thật giống một học sinh giỏi không dính thuốc lá rượu chè.
Mặc dù hắn đánh ngất thuyền trưởng còn tàn nhẫn hơn côn đồ trên đường phố...
Tay tóc gợn sóng giơ hộp thuốc lá lên dừng một tí, một lúc lâu sau mới cất đi, cô nở nụ cười: "Ở chỗ này tức là không có giáo viên chủ nhiệm cũng không có phụ huynh, chết đến nơi rồi, so đo những thứ này có ý nghĩa gì không?"
Ngay sau đó thứ chờ đợi bọn họ rất có thể chính là tử vong, còn có cái gì không thể dính.
Diệp Thường chỉ ôn hòa cười cười: "Em không muốn để lại ấn tượng xấu cho bạn cùng phòng."
Hắn cũng từ xa nhìn ra biển như tóc gợn sóng.
Động tác tóc gợn sóng cắn điếu thuốc dừng lại, thần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-nhoc-mit-uot-tien-vao-ac-mong-tuan-hoan/2884348/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.