Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47
Chương sau
Edit: Lune Ngoài cửa phòng có mấy người đàn ông mặc âu phục đang tập trung tinh thần nhìn chằm chằm về hướng cửa, phòng ngừa có chuyện bất ngờ xảy ra. Hành lang không mấy rộng rãi gần như bị bọn họ chặn kín đến mức con kiến cũng chui không lọt, nhưng lại không phát ra bất cứ âm thanh nào, trong hành lang yên ắng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi. Tiêu Như Niên đứng ở cửa, quay đầu nhìn thoáng qua mấy người đàn ông đang đứng bên ngoài, rồi lại nhìn về phía hai người đang giằng co trong phòng, bên môi không khỏi lộ ra ý cười. Cậu ta không ngờ hôm nay mọi chuyện sẽ thuận lợi đến thế. Tuy kế hoạch này đã được chuẩn bị từ mấy ngày trước nhưng cậu ta cũng không nắm chắc, trước khi Phó Kiêu mở cửa phòng cậu ta vẫn luôn trong tình trạng căng thẳng. Mãi đến khi mở cửa ra, lúc Phó Kiêu bước lên che trước người cậu ta, cậu ta mới dám hoàn toàn xác nhận kế hoạch lần này đã thành công. Hơn nữa còn thành công cực kì triệt để. Cũng may người nhà họ Phó bên kia cũng không nghi ngờ cậu ta bởi tất cả sắp đặt hôm nay đều giống với nội dung cuộc nói chuyện qua điện thoại hôm trước, đồng thời cậu ta cũng nhờ vào đó mà lấy được lòng tin của Phó Kiêu. Cậu ta đã nói hết những sắp đặt của đám người kia cho Phó Kiêu, bao gồm chỗ mà bọn họ muốn cậu ta dẫn Phó Kiêu đến rồi chuẩn bị động tay động chân gì, cậu ta nói mọi thứ hết sức chi tiết. Nhưng người móc nối với nhà họ Phó rồi phụ trách việc dẫn Phó Kiêu đến đó lại biến thành Độ Niệm. Ban đầu Phó Kiêu chưa tin tưởng lời nói của cậu ta hoàn toàn, cho đến khi cậu ta đề nghị hôm nay cùng nhau đi tới chỗ cậu ta nói, Phó Kiêu mới bắt đầu dao động. Chuyện hôm nay cũng đã chứng minh cậu ta không nói dối. Dĩ nhiên, trừ chuyện ra ngoài hôm nay ra thì cậu ta còn để lại một thứ nữa. Ngày đó vừa tới thành phố D, người nhà họ Phó đột nhiên gửi tin nhắn cho cậu ta nói muốn cậu ta nghĩ cách khiến Độ Niệm ra khỏi phòng. Tuy mới đầu cậu ta không quan tâm nhưng về sau lại để ý tới. Sau đó cậu ta phát hiện người nhà họ Phó muốn lôi kéo Độ Niệm. Tiêu Như Niên biết dù nhà họ Phó ra điều kiện gì thì Độ Niệm cũng sẽ không đồng ý làm tay trong cho nhà họ Phó. Một mặt cậu ta lo nhà họ Phó sẽ vứt bỏ mình, mặt khác lại lo Độ Niệm sẽ vì thế mà biết chuyện cậu ta làm, cả ngày vẫn luôn lo sợ bất an. Không biết xuất phát từ tâm lý gì mà đến ngày hôm sau, cậu ta lại dẫn người đi lục rác phòng của khách, sau đó tìm thấy tờ giấy và tấm thẻ Độ Niệm đã vứt kia. Hôm nay, tấm thẻ đó cũng chính là một đòn cuối cùng giáng lên người Độ Niệm. Thật ra kế hoạch lần này cũng không được coi là hoàn mỹ không có sơ hở, thậm chí có thể nói có rất nhiều lỗ hổng. Chỉ cần Phó Kiêu tốn thêm mấy ngày để đi điều tra là sẽ biết cậu ta nói dối. Tiêu Như Niên ôm tâm trạng được ăn cả ngã về không. Cậu ta đặt cược vào sự tín nhiệm của Phó Kiêu. Kết quả rõ ràng cho thấy, thay vì một người được nhặt từ bên ngoài về, bối cảnh trống rỗng như Độ Niệm thì Phó Kiêu sẵn lòng tin tưởng người đã ở bên cạnh mình mười năm hơn. Tiêu Như Niên chỉ cảm thấy bao bực bội khó chịu trong ba năm này đều tan thành mây khói, nếu không phải tình cảnh hiện giờ không thích hợp thì cậu ta đã sớm cười đã đời một trận lâu rồi. Hành lang yên tĩnh, không ai nghe thấy có mệnh lệnh nên cũng không có người nào dám làm phiền người trong phòng. Trong phòng, cằm Độ Niệm bị bàn tay to của hắn bóp chặt làm không thể không ngẩng đầu lên, không thể không ngẩng đầu lên, cổ mảnh khảnh thoạt nhìn vô cùng yếu ớt, trên đó còn có một dấu răng rõ nét. Người đêm qua đã để lại dấu răng trên cổ y đang đứng trước mặt, nhìn dáng vẻ đau đớn cau mày của y mà không mảy may nể tình, ánh mắt lạnh lẽo vô cùng. Dù đã đoán được Tiêu Như Niên làm gì nhưng cụ thể ra sao thì Độ Niệm còn chưa có mấy manh mối. Y nhìn người đàn ông giống như một con thú bị mắc kẹt trước mặt mình, nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay nổi đầy gân xanh kia, giọng nói khô khốc: "A Kiêu, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì..." Trong đôi mắt trong trẻo của y phản chiếu bóng hình của Phó Kiêu, tựa như bao lần trấn an Phó Kiêu thường ngày mà cầm lấy bàn tay nóng bỏng kia. Tay Phó Kiêu khẽ run lên, buông lỏng y ra. Độ Niệm vừa thầm thở phào nhẹ nhõm trong lòng xong đã nghe thấy giọng nói lạnh như băng của Phó Kiêu: "Đưa em ấy về." Vừa dứt lời, có hai người đàn ông mặc âu phục từ bên ngoài đi vào, một đứng bên trái một đứng bên phải Độ Niệm sau đó khéo léo khống chế Độ Niệm, chuẩn bị đưa y ra ngoài. Ngay lúc bị khống chế, Độ Niệm vô thức muốn tránh thoát nhưng lại nghĩ bên ngoài vẫn còn người của Phó Kiêu, dù tránh thoát trong đây được thì ra đó vẫn bị bắt lại nên đành nhịn xuống. Lúc Phó Kiêu thấy bộ dáng bị khống chế của Độ Niệm, chẳng biết sao sắc mặt hắn lại khó coi vô cùng. Hắn phất tay bảo hai người kia ra ngoài, sau đó bước qua cầm lấy cổ tay Độ Niệm kéo đi. Sức lực trên cổ tay tựa như gọng kìm. Độ Niệm cau mày, không nhịn được mà định rút tay ra khỏi nhưng lại thấy Phó Kiêu quay đầu lườm y cảnh cáo. Độ Niệm mím môi, không tiếp tục giãy giụa nữa, theo hắn ra khỏi phòng. Bên ngoài, Tiêu Như Niên thấy hai người đàn ông mặc âu phục đi ra, sau đó lại thấy Phó Kiêu tay trong tay với Độ Niệm đi ra ngoài, trong lòng bỗng cảm thấy bất an. Khuôn mặt cậu ta lộ vẻ lo lắng: "Anh Phó, không thì anh để bọn họ làm đi, anh biết anh Độ Niệm..." Tiêu Như Niên nói đến đây thì dừng rồi nhìn thoáng qua Độ Niệm. "Không cần." Phó Kiêu không nhìn cậu ta, lôi kéo Độ Niệm đi thẳng không quay đầu lại. Độ Niệm bị Phó Kiêu nắm chặt cổ tay cả đường giống như phạm nhân bị áp giải đưa xuống tầng. Lúc đi đến sảnh khách sạn, Phó Kiêu mới dừng lại, cởi áo khoác trên người xuống rồi trùm lên người Độ Niệm, sau đó mới đi ra cửa chính. Có mấy chiếc xe đỗ ngoài cửa, Độ Niệm bị Phó Kiêu kéo đến bên cạnh chiếc xe gần nhất. Tài xế của chiếc xe này là người đã đưa bọn họ đến khách sạn vào ngày đầu tiên tới thành phố D. Anh xuống xe vội vàng mở cửa, vừa thấy hai người đã kinh ngạc không thôi, nghĩ mãi cũng không rõ trong mấy ngày ngắn ngủi đã xảy ra chuyện gì. Phó Kiêu nhét Độ Niệm vào ghế sau rồi vòng qua bên kia ngồi xuống bên cạnh y. Tiêu Như Niên vẫn luôn theo sau bọn họ thấy cảnh này, trong lòng càng ngày càng lo lắng. Tuy mỗi lần gặp chuyện liên quan đến Độ Niệm, lý trí của Phó Kiêu sẽ kém hơn bình thường. Nhưng đợi một lúc nữa, Phó Kiêu ngồi trên xe bình tĩnh lại, không chừng lại nghe Độ Niệm giải thích. Cậu ta bước đến, gõ cửa sổ xe phía sau, đợi cửa sổ xe hạ xuống mới vội nói: "Anh Phó, thế này có nguy hiểm quá không?" Phó Kiêu không quay đầu, gò má nhìn nghiêng vừa lạnh lùng lại bạc bẽo: "Không phải chuyện cậu cần lo." Tiêu Như Niên nghẹn họng, lùi về sau một bước. Trước khi xe lăn bánh cậu ta còn nhìn thoáng qua Độ Niệm ngồi ghế sau đang khoác áo của Phó Kiêu, hai tay bên hông siết chặt thành quyền. Sau khi lên xe, Độ Niệm không nói gì, y nhìn thoáng qua đồng hồ thấy đã là bảy giờ tối. Còn năm tiếng nữa sẽ hết ngày. Nhiệm vụ của y cũng sẽ kết thúc. Chỉ cần nhiệm vụ thành công, dù Tiêu Như Niên có làm gì hay Phó Kiểu hiểu lầm thế nào cũng chẳng liên quan đến y. Độ Niệm nhìn ra ngoài cửa sổ, lẳng lặng chờ thời gian trôi. Y không muốn uổng phí sức lực để giải thích với Phó Kiêu. Nếu Phó Kiêu đã làm vậy thì chứng tỏ hắn chọn tin tưởng Tiêu Như Niên, thế thì nói gì nữa cũng vô ích. Nhưng y lại không ngờ lòng tin mà Phó Kiêu dành cho mình còn kém hơn y nghĩ. Y nghĩ rằng ba năm qua dù không thể sưởi ấm được trái tim Phó Kiêu thì ít nhất giữa bọn họ vẫn có chút tin tưởng cơ bản lẫn nhau. Nhưng giờ xem ra, có lẽ Phó Kiêu vẫn luôn nghi ngờ y. Cũng không biết mỗi đêm Phó Kiêu chung chăn chung gối với người hắn nghi ngờ sẽ ngủ thế nào. Trong xe yên ắng. Độ Niệm lên xe xong vẫn luôn nhìn ra ngoài cửa sổ, Phó Kiêu không biết đang nghĩ gì mà vẫn luôn im lặng. Tài xế nơm nớp lo sợ tăng tốc xe, muốn nhanh chóng đến sân bay. Hai người cứ vậy im lặng cả chặng đường. Lúc rời khỏi sân bay đã là mười một giờ. Độ Niệm không đợi Phó Kiêu mở miệng đã chủ động ngồi lên xe đỗ bên ngoài sân bay, sau đó tiếp tục quay sang một bên ngắm cảnh ngoài cửa sổ. Phó Kiêu siết chặt tay, nặng nề đóng cửa xe lại, giọng nói xen lẫn lửa giận: "Em không có gì muốn nói với tôi à?" Độ Niệm cũng không quay đầu lại: "Không có." Y cứ nghĩ sẽ cảm thấy tức giận vì Phó Kiêu không tin mình, nhưng giờ y mới phát hiện bản thân cực kì bình tĩnh, ngay cả thất vọng cũng không có. Sắc mặt Phó Kiêu càng thêm khó coi, hắn không biết mình muốn nghe được lời nào từ trong miệng Độ Niệm, nhưng hắn không thể chịu được Độ Niệm im lặng, ngay cả giải thích cũng không thèm giải thích với hắn. Hắn cười nhạt: "Em có biết người phản bội tôi sẽ có kết cục thế nào không?" Độ Niệm cuối cùng cũng cử động. Y quay đầu, nhìn thẳng vào Phó Kiêu, giọng điệu bình tĩnh như đang tự thuật một sự thật: "Anh cũng muốn đánh gãy chân tôi à." Phó Kiêu dừng lại, quay phắt sang nhìn y. Độ Niệm lại không nhìn hắn nữa. Trước kia không phải Phó Kiêu chưa từng nói mấy lời như đánh gãy chân này với Độ Niệm, có điều khi ấy hắn nói nếu y nhập nhằng với người khác sẽ đánh gãy chân y. Y bị dọa như thế mấy lần nên cũng thành thói quen từ lâu rồi. Độ Niệm nói xong câu kia lập tức quay đầu lại. Dù y đang nhìn ra ngoài cửa xe nhưng vẫn nghe thấy tiếng hít thở nặng nề bên cạnh, giống như lửa giận đang hết sức kìm nén. Mãi đến khi đến cổng chính, Phó Kiêu mới nói một câu: "Độ Niệm, em đừng nghĩ là tôi sẽ không làm gì với em." Độ Niệm cụp mắt xuống, coi như không nghe thấy gì. Lúc xuống xe, xe chở Tiêu Như Niên đã đỗ ở cổng. Cậu ta đứng bên cạnh xe nhìn xung quanh, vẻ mặt căng thẳng lo lắng, ngay lúc thấy Độ Niệm vẫn bị Phó Kiêu kéo qua mới thở phào nhẹ nhõm. Để ý thấy sắc mặt của Phó Kiêu còn tệ hơn ban nãy, Tiêu Như Niên không dám nói gì mà chỉ lẳng lặng theo sau bọn họ vào cửa. Vừa qua cửa chính đã ngửi thấy mùi thơm của thức ăn bay từ phòng bếp ra. Dì giúp việc bưng một đĩa sủi cảo từ trong bếp ra, vừa nhìn thấy bọn họ đi vào ánh mắt đã sáng lên. Giọng bà háo hức: "May mà quản gia nói tối nay mọi người sẽ về, nếu không Đông Chí năm nay lại không có sủi cảo để ăn." Nói xong bà mới phát hiện bầu không khí hơi khác thường. Phó Kiêu bỏ tay Độ Niệm ra, hất cằm với người phía sau: "Dẫn em ấy lên tầng ba." Người đứng sau lập tức tiến lên, vừa muốn kéo tay Độ Niệm lại thấy ánh mắt lạnh lẽo của Phó Kiêu liếc qua. Hắn ta rùng mình một cái, rút tay về sau đó ra dấu mời Độ Niệm lên tầng. Độ Niệm đi ngang qua phòng bếp lên tầng, bỗng nghe thấy giọng nói ngạc nhiên của dì giúp việc: "Tiểu Niệm, sắc mặt của con sao lại kém vậy, không sao chứ?" Y lắc đầu, khẽ cười đáp lại: "Con không sao, dì mau đi ăn sủi cảo đi, đợi lúc nữa lại nguội mất." Nói xong y đi thẳng lên tầng, không quay đầu lại. Trong nhà bỗng chốc không có ai lên tiếng nên tiếng giày giẫm trên bậc thang hết sức rõ ràng. Mãi đến khi bóng Độ Niệm biến mất ở góc cua, Phó Kiêu mới để ý có một chiếc áo vứt dưới nền nhà. Hắn híp mắt nhìn một lúc mới nhận ra là áo mình cởi xuống khoác cho Độ Niệm lúc trước, chẳng biết từ khi nào đã bị Độ Niệm cởi ra vứt xuống. Tiêu Như Niên nhìn Độ Niệm bị đưa lên tầng ba, tâm trạng thoải mái không ít, đang muốn mời Phó Kiêu cùng đi ăn sủi cảo lại thấy hắn sa sầm nét mặt về phòng. Bên kia, Độ Niệm lên tầng ba rồi được đưa đến một căn phòng. Vừa vào trong đã nghe thấy tiếng cửa sập lại phía sau. Bước chân y dừng lại, còn nghe thấy tiếng khóa cửa bên ngoài. Căn phòng cũng không tệ. Trong phòng đã có người dọn dẹp qua, tuy chưa đến mức không nhiễm một hạt bụi nhưng cũng rất sạch sẽ, không có nhiều bụi lắm. Giữa phòng bày một cái giường, còn có phòng tắm, ngoài ra không còn cái gì khác. Cũng có chút giống một gian nhà tù cao cấp. Độ Niệm đi tới bên cạnh cửa sổ xem xét, thử đẩy một chút phát hiện cửa sổ không khóa, có thể mở ra được. Cửa sổ vừa đẩy nhẹ ra đã có gió lạnh ùa vào. Độ Niệm bị gió lạnh thổi vào, y híp mắt lại ló đầu ra ngoài nhìn một chút, bắt đầu lên kế hoạch cho lộ trình rời đi trong lòng, sau đó đến cạnh giường sờ chất vải của ga giường. Vải ga giường đủ chắc để có thể giúp y trèo xuống cửa sổ. Độ Niệm hơi yên tâm một chút, ngồi trên giường đợi thời gian đến. Y định sau khi nộp nhiệm vụ lên sẽ lập tức trèo xuống cửa sổ, sau đó lại nhờ hệ thống che giấu hành tung giúp y, tuyệt đối không thể sai sót nhầm lẫn. Từng giây từng phút trôi qua, Độ Niệm đứng dậy đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài một hồi, sau đó lại về bên cạnh giường. Y không có điện thoại nên không biết thời gian cụ thể, chỉ có thể vểnh tai nghe âm thanh bên ngoài. Y còn nhớ ở hành lang trên tầng ba có một đồng hồ quả lắc, cứ giờ đúng là nó sẽ đánh chuông. Cuối cùng, trong không gian tĩnh lặng, y nghe được một tiếng chuông nặng nề vang lên. Độ Niệm thở ra một hơi thật dài, ngồi ở mép giường, trong lòng gọi số hiệu của hệ thống.
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47
Chương sau