Đến văn phòng của Đế Thính rồi Ôn Bạch mới biết tại sao Đế Thính lại nói chuyện này không nên để Lục Chinh biết.
“Cái này Khương Kỳ đưa cho anh?” Ôn Bạch nhìn hộp gỗ, hỏi.
Đế Thính: “Ừ.”
Thấy Ôn Bạch định trả lại cho mình, Đế Thính khoát tay: “Cậu đừng trả vội, mở ra xem thử đi.”
Đế Thính đã nói vậy, Ôn Bạch đành mở ra.
Cậu nhíu mày khi nhìn thấy đồ vật bên trong, là một con dao tay cầm khắc hình hoa mai.
Dao rất nhỏ, hình lá liễu, tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo.
“Dao?” Ôn Bạch khó hiểu.
Đế Thính dựa vào bàn đằng sau: “Ừ, cảm ơn cậu đã cứu đám người giấy một mạng.”
Ôn Bạch không hỏi dao này dùng để làm gì mà đóng hộp trả về: “Không phải tôi cứu, vốn dĩ Lục Chinh cũng không định làm gì đám người giấy đó cả.”
“Tôi biết.” Đế Thính nhận cái hộp, lấy con dao ra, “Nhưng duyên phận này là cậu.”
Ôn Bạch: “…”
Duyên phận?
“Ý anh là… với Khương Kỳ?” Biểu cảm của Ôn Bạch phức tạp.
Đế Thính khẽ cười: “Không, là với đám người giấy kia.”
Ôn Bạch sững người.
Đế Thính cầm con dao nhỏ gõ đều đều lên mặt bàn, phát ra âm thanh vụn vặt: “Lục Chinh nhấn chìm nửa ngọn núi âm xuống âm ty, hẳn là cậu đã biết việc này?”
“Tôi biết.” Sáng nay Ôn Bạch còn cẩn thận lên mạng tra xét, xác định không thấy có tin tức liên quan đến “núi lớn bí ẩn mất tích” mới hoàn toàn yên tâm.
Nhưng cậu vẫn hỏi thêm: “Xảy ra chuyện gì sao?”
“Không, nhấn chìm nửa ngọn núi xuống dưới đất chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-nhan-viec-o-minh-phu/477057/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.