Ôn Bạch về đến nhà, nhìn thấy bức tường trống không chỉ còn mỗi cái đinh móc lẻ loi mới nhớ ra bức Dắt Trâu vẫn còn ở âm ty.
Cậu mang cục giấy viết đầy chữ “Lục Trưng” về mà lại quên mất phải đem đèn sen nhỏ về, Ôn Bạch thở dài, lại thầm nghĩ có lẽ nên để nó ngủ thật ngon thêm mấy ngày nữa, cuối cùng cắn răng quyết định tạm thời không đi đón nó về.
… Chủ yếu là tạm thời không muốn đụng mặt Lục Chinh.
Đến chính Ôn Bạch cũng biết vấn đề nằm ở đó.
Rõ ràng ban đầu lúc đi tới văn phòng của Lục Chinh, cậu chỉ muốn đàng hoàng nói một tiếng cảm ơn với hắn.
Lúc trước nếu muốn tìm người tán gẫu, cậu tìm ai cũng được, hồn tranh, con trâu già, mục đồng, thậm chí là Nguyên Nguyên.
Nhưng giờ trong nhà chỉ còn một mình cậu.
Ôn Bạch nằm ở nhà hai ngày, mãi đến tận khi nhóm chat của lớp xôm tụ thảo luận chuyện thứ sáu tuần này đi leo núi Vụ Tùng.
Phía nam của Nam Thành, khí hậu ẩm ướt, mùa đông cơ bản không có tuyết rơi, núi Vụ Tùng sở dĩ được gọi là núi Vụ Tùng bởi vì trên đỉnh núi toàn mai rừng màu trắng.
Vào mùa hoa nở, từ chân núi nhìn lên sẽ thấy khắp núi có màu trắng, tô kín cả những cành cây, đối với những người phương nam có chấp niệm với tuyết mà nói thì chẳng khác gì núi tuyết, tuyết phủ đầy cây, bởi vậy nên được đặt tên là “núi Vụ Tùng”.
Thực ra trong nhóm đã bàn về chuyện leo núi từ rất lâu rồi, mỗi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-nhan-viec-o-minh-phu/477049/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.