Sau khi Chu Vỹ và Chung Thời Ninh rời khỏi phòng, Ôn Bạch đứng dậy đi tới cạnh cửa sổ.
Bên ngoài mưa vẫn chưa ngừng rơi nhưng đã nhỏ đi không ít, ánh đèn trong sân yếu ớt, khắp nơi la liệt lá rụng.
Ban nãy lúc ở đây, Chu Vỹ lấy điện thoại ra đọc cho Ôn Bạch nghe một ít tin tức dạo gần đây.
Nam Thành đổ mưa to bất thình lình còn leo lên hotsearch, đặc biệt là bầu trời đen kịt được quay lại trong một video.
[Mưa ở Nam Thành dường như đang nói bên tai tôi rằng “ta muốn vặt đầu ngươi xuống”.]
[Điều kỳ lạ nhất chính là dự báo thời tiết ngày hôm qua hoàn toàn không đề cập đến, còn nói hai ngày tới nhiệt độ sẽ tăng trở lại, trời có nắng, suýt chút nữa tôi đã mang chăn đi giặt để phơi nắng, căn bệnh lười biếng bẩm sinh đã cứu tôi một mạng.]
[Lần thứ hai rồi thì phải, tôi nhớ hồi tháng sáu cũng thế, không hề có dự báo gì, mưa liên miên suốt nửa tháng liền, lần này còn kỳ lạ hơn. Đây có thật là trời đổ cơn mưa không hay là vị đạo hữu nào đang độ kiếp?]
Ôn Bạch vốn cho rằng lúc mình tỉnh lại ở bên bờ sông kia, mưa đã đủ hung ác rồi, không ngờ Chu Vỹ lại nói với cậu: “Đó là do cậu không nhìn thấy ngày hôm qua.”
Giờ cậu nhìn thấy rồi.
Trong điện thoại cũng có rất nhiều tin nhắn, là của các âm sai gửi, nội dung cơ bản đều là hỏi cậu đã khỏe hơn chưa, còn chỗ nào không thoải mái không, Ôn Bạch kiên nhẫn trả lời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-nhan-viec-o-minh-phu/477048/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.