Chu Vỹ chỉ vào mấy cái chuông đồng đang kêu, hoang mang lặp lại: “Ông ta nói muốn đưa chúng ta đi… gặp ai?”
Tạ Cửu Chương: “Gặp Diêm Vương.”
Chu Vỹ: “…”
Chẳng phải là đúng dịp quá rồi sao???
Cậu ta cực kỳ cẩn thận nghiêng đầu sang lén lút nhìn Lục Chinh.
Tuy Chu Vỹ vẫn chưa biết rõ thân phận của Lục Chinh là gì nhưng nghe Ôn Bạch gọi người kia là ông chủ, Tạ Cửu Chương cũng gọi là ông chủ, thái độ của đám âm sai thì càng nghiêm túc cung kính hơn.
Cậu ta ít nhiều cũng đoán được một chút, cho dù ông chủ Lục không phải ngài Diêm Vương đi chăng nữa thì có lẽ cũng là người đứng thứ hai ở âm ty.
Nếu như không vì tình hình trước mắt quá kỳ dị thì Chu Vỹ thực sự rất muốn thắp cho Huyền Đức một nén nhang. Nhắc tới Tào Tháo, Tào Tháo lập tức đến, nói tới Diêm Vương, Diêm Vương có mặt luôn.
Còn Huyền Đức trú sau cánh cửa gỗ chỉ dùng giọng nói đe dọa kẻ lạ xâm nhập, quan sát động tĩnh bên ngoài qua một cái lỗ trên tường cũng bắt đầu cảm thấy có gì đó không ổn.
Đám người kia… không phải người bình thường.
Người bình thường mà bắt gặp cảnh tượng này ở một nơi hoang vu hẻo lánh chắc chắn sẽ không tiếp tục ở lại, nhưng đám người kia thì hoàn toàn không hề có ý định rời đi.
Vậy thì chỉ còn một cách giải thích cuối cùng: bọn họ đến đây vì ông ta.
Huyền Đức cố gắng suy nghĩ, nghĩ kiểu gì cũng không thể đoán được rốt cuộc là đám người kia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-nhan-viec-o-minh-phu/477023/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.