Đoàn người đi được một đoạn thì dừng lại.
Nhìn những con đường nhỏ chằng chịt trước mặt, Ôn Bạch đau đầu hỏi: “Nên đi về hướng nào bây giờ?”
Chu Vỹ quay đầu nhìn Lâm Khâu, ý hỏi có manh mối nào không.
Lâm Khâu lắc đầu.
Cũng đúng thôi, nếu Huyền Cơ đạo trưởng tính được luôn ra vị trí thì bọn họ đã không cần phải đi chuyến này.
“Ngôi làng này tôi thấy không lớn lắm, nếu muốn tìm người cứ tìm mấy ngày chắc là sẽ ra thôi nhỉ? Cũng đâu thể trốn dưới lòng đất được.” Chu Vỹ nói.
Lâm Khâu lại nói: “Làm vậy nhất định sẽ kinh động đến thôn dân.”
“Hơn nữa…” Lâm Khâu dừng lại, “Còn có “tiểu quỷ” kia vẫn đang nằm trong tay sư thúc tôi. Nếu không lên kế hoạch cẩn thận mà tùy tiện làm việc, sư phụ tôi sợ nó sẽ gặp nguy hiểm.”
Chu Vỹ hiểu ra, gật gù đồng ý.
Đã đến nước này rồi, Huyền Cơ đạo trưởng hẳn là chẳng thiết tha gì dăm ba cái gọi là tình nghĩa đồng môn nữa, cứu được ngôi làng này là quan trọng nhất.
Tìm không được ngay thì tìm lâu thêm mấy ngày, dù gì cũng là người sống, sớm muộn cũng sẽ tìm thấy, nhưng trong tay Huyền Đức lại có con tin, cậu ta đã quên mất điều này.
Mọi người hết cách, tôi nhìn cậu cậu nhìn tôi qua lại một lúc, cuối cùng tất cả đồng loạt dời tầm mắt về phía Lục Chinh.
Lục Chinh không lên tiếng, đi lên phía trước hai bước, tiện tay vặt một cành cây nhỏ ở lùm cây bên cạnh. Trong núi này có rất nhiều bụi cây thấp chỉ cao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-nhan-viec-o-minh-phu/477022/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.