“Bạch Bạch, ngày mai chúng ta lại tới nữa hả?” Đèn sen nhỏ khó hiểu hỏi. Nếu như đúng là có liên quan đến con dấu này, phán đoán của đèn sen nhỏ không sai thì hẳn là sẽ không sao nữa, Ôn Bạch trả lời: “Đến xác nhận lại để yên tâm hơn.” “Với lại anh cũng muốn hỏi thêm một chút, rốt cuộc con dấu mang theo hung khí này từ đâu tới.” Đèn sen nhỏ hơi cuộn cánh hoa lại, “Nhưng mà cái ông chú kia hình như không muốn nói cho lắm.” Ôn Bạch nở nụ cười: “Ngày hôm nay hơi khó nói, ngày mai khả năng cao sẽ dễ nói hơn.” Đèn sen nhỏ: “Hả?” Ngày hôm nay bác Trần không nói, là không cần thiết phải nói, cũng không tin bọn họ. Nếu là cậu, cậu cũng sẽ không tùy tiện tiết lộ việc riêng tư trước mặt một người xa lạ. Nghĩ tới đây, Ôn Bạch búng vào con dấu kia một cái, hung dữ nói: “Dù thế nào thì cũng không thể hù dọa mấy bạn nhỏ được.” Đèn sen nhỏ cũng sục sôi căm phẫn: “Đúng!” Ôn Bạch nhìn đèn sen nhỏ dọc đường đi hay ngó con dấu kia, cốc Càn Long không còn lực hấp dẫn gì với nó nữa. Ôn Bạch đang muốn hỏi có phải phát hiện thêm được gì không, đèn sen nhỏ bỗng hô lên: “Đi ra!” Vừa nói vừa bay tới sát bên cạnh con dấu. Theo động tác của nó, Ôn Bạch nhìn thấy vài sợi khí đen tràn ra từ mặt cắt bị gãy của con dấu, sau đó quấn vào bấc đèn của đèn sen nhỏ. “Xèo xèo” vài tiếng, ánh lửa bùng lên trong khoảng thời gian ngắn ngủi, khí đen biến mất hoàn toàn. “Được rồi.” Đèn sen nhỏ vừa nói, bấc đèn vừa phun ra một tia lửa nhỏ, thoạt nhìn rất giống một đứa trẻ sau khi ăn no, nấc một cái. Ôn Bạch ôm lấy nó, lo lắng hỏi: “Ăn hết rồi à?” Đèn sen nhỏ đáp: “Không, đốt trụi thôi. Em không ăn mấy cái này.” Ôn Bạch yên lòng. Dù sao cũng là hung khí, nghe tên chẳng phải thứ gì tốt. “Vậy bình thường em ăn cái gì?” Ôn Bạch phán đoán, “Tàn hương? Nguyên bảo*? Hương nến?” (*nguyên bảo: một loại tiền tệ dạng thỏi vàng/bạc được sử dụng ở Trung Quốc từ thời nhà Tần đến thời nhà Thanh) Nếu vậy e là hơi phiền phức, vì đó không phải là những đồ vật mà người bình thường sẽ mang theo khi ra ngoài. Đèn sen nhỏ nói: “Đều là Lục Chinh chuẩn bị cho em.” Nhưng bây giờ lại là cậu đang nuôi nó, Ôn Bạch hơi sầu. Có khi phải tranh thủ ít thời gian đi hỏi Lục Chinh mới được. “Vậy bây giờ hung khí không còn nữa rồi đúng không?” “Ừ.” Ôn Bạch vuốt ve cánh hoa của nó, “Giỏi quá!” Toàn thân đèn sen nhỏ nóng lên, trong đầu chỉ có duy nhất một suy nghĩ: Ôn Bạch sờ nó! Còn khen nó giỏi! Càng nghĩ càng thẹn thùng, cánh hoa cụp lại, toàn bộ lá và hoa vùi vào trong cốc Càn Long, chỉ lộ ra một ngọn lửa nhỏ chưa kịp cất kỹ ở bên ngoài. Ôn Bạch dở khóc dở cười, điều chỉnh lại vị trí của cái cốc để nó nằm thoải mái hơn một chút, tiếp đó tầm mắt lại rơi vào con dấu kia. Hung khí đã được tẩy sạch sẽ, hoa văn khắc dưới đáy dấu trở nên rõ ràng hơn, miễn cưỡng đã có thể nhìn được. Nhìn kỹ, họa tiết khắc này hình như là ba chữ “Chung Thời Ninh”. Không biết tại sao, Ôn Bạch cảm thấy cái tên “Chung Thời Ninh” này nghe hơi quen tai, nhưng nhất thời không nhớ ra được đã từng nghe qua ở đâu. “Bạch Bạch, em buồn ngủ rồi.” Đèn sen nhỏ nằm trong cốc Càn Long bỗng dưng mở miệng, giọng khàn khàn, “Muốn đi ngủ.” Lần đầu tiên Ôn Bạch dẫn theo trẻ con bên người, tay chân luống cuống: “Vậy chúng ta về nhà nhé?” “Không cần.” Giọng của đèn sen nhỏ mang theo cảm giác buồn ngủ rõ rệt, bay ra khỏi cốc, rơi vào lòng bàn tay Ôn Bạch, sau đó không ngừng thu nhỏ lại, cánh hoa cũng từ từ biến thành màu đen, cuối cùng hóa thành một màn sương đen nhỏ như móng tay. Ôn Bạch cứ vậy xòe lòng bàn tay nhìn nó, không dám động đậy. Chớp mắt tiếp theo, màn sương đen kia biến mất. Ngọc hồ lô trên cổ tay Ôn Bạch có thêm một hình vẽ hoa sen, nằm vừa vặn vào khoảng trống của chuỗi kinh văn. Lúc trước Ôn Bạch còn cảm thấy kỳ lạ, thắc mắc vì sao hoa văn đó lại bị khuyết mất một đoạn nhỏ. Bây giờ thì hiểu rồi. Cậu thử nhỏ giọng gọi hai câu, đèn sen nhỏ yên tĩnh không phản ứng lại, giống như đã chìm vào giấc ngủ say. Ôn Bạch nhìn ngọc hồ lô, nhìn sang con dấu ở tay còn lại, chần chừ mấy phút, quyết định rút điện thoại ra đặt xe. Điểm đến vẫn là… Đệ Nhất sơn trang. * “Không sao, tuổi còn nhỏ, tình trạng này là bình thường, dù sao lúc diệt trừ vật kia cũng hơi tốn chút sức lực.” Đế Thính gõ lên ngọc hồ lô, “Đừng lo lắng.” Ôn Bạch thở một hơi dài nhẹ nhõm. Cậu không thể không lo lắng được, một giây trước vẫn còn nói chuyện vui vẻ, một giây sau đã thu nhỏ bằng một cái móng tay, ai mà không lo được cơ chứ? Dáng vẻ của Lục Chinh vẫn thản nhiên như thường, nhàn nhạt gọi: “Qua đây.” Lời này hiển nhiên đang nói với Ôn Bạch. Có lẽ là do ánh mắt “trong vòng ba ngày sẽ giết cậu” lúc đó quá khắc sâu nên Ôn Bạch không hề muốn tới gần người này tẹo nào, nhưng dù sao đây cũng là ông chủ của cậu. Ôn Bạch hít vào một hơi, nhận mệnh đi sang. Chờ đối phương đi tới trước mặt, bộ dạng Lục Chinh như lười động đậy, chỉ hất cằm nói: “Tay.” Ôn Bạch: “???” “Đưa tay cho tôi.” Lục Chinh nói. Ôn Bạch làm theo. Lục Chinh nhíu mày: “Cái khác.” Lúc này Ôn Bạch mới nhận ra. Muốn hồ lô thì nói là hồ lô, còn tay tay cái gì! Ôn Bạch định tháo dây ngọc hồ lô ra thì động tác của Lục Chinh còn nhanh hơn. Hắn nắm lấy cổ tay của Ôn Bạch, ngón cái và ngón trỏ khẽ cọ xát vào nhau rồi ấn lên ngọc hồ lô kia. Ôn Bạch nhìn thấy rõ ràng, có hai giọt máu chảy từ ngón trỏ của Lục Chinh, dính lên hình vẽ hoa sen rồi thấm vào, cuối cùng biến mất không thấy tung tích. Cậu chợt nhớ tới lời lúc trước đèn sen nhỏ đã nói — “Đều là Lục Chinh chuẩn bị cho em.” Ôn Bạch mở miệng thăm dò: “Có phải là nó đang đói bụng?” Lục Chinh: “Ừ.” Ôn Bạch cẩn thận hỏi tiếp: “Anh để nó ăn cái này?” “Ừ.” Vài giây sau Lục Chinh mới phát giác có gì đó không đúng. Cái gì gọi là anh để nó ăn cái này? “Cậu đang ghét bỏ tôi đấy à?” Lục Chinh hơi nghiêng người về phía trước. Thấy Ôn Bạch không nói lời nào, rơi vào mắt Lục Chinh chính là ý tứ thừa nhận. Người này dám ghét bỏ hắn? Tay Lục Chinh vô thức dùng sức, trong nháy mắt đã kéo Ôn Bạch đang mất tập trung một cái, khiến cả người cậu lảo đảo. Ôn Bạch hoàn toàn không ngờ Lục Chinh lại có hành động này, chân trượt đi, chờ cậu hoàn hồn thì bản thân đã ngã nhào vào ngực của Lục Chinh. Ôn Bạch: “…” Lục Chinh: “…” Hai người cách nhau rất gần, gần như là dính sát vào nhau. “Ông chủ.” Ôn Bạch nghiến răng nói, “Phiền anh buông tay tôi ra.” Ông chủ không có động tĩnh. “Ông chủ.” Ôn Bạch hết cách, nhấc bên tay đang bị nắm chặt lên, “Rất đau.” Lúc này Lục Chinh mới chịu buông tay. Lần thứ n Ôn Bạch thở dài. So ra, đúng là cậu chủ nhỏ đáng yêu hơn nhiều. Cậu không biết phải giải thích thế nào, lúc nói câu kia, cậu hoàn toàn không có ý ghét bỏ nào cả. Chỉ là đơn thuần cảm thấy, đối với một đứa nhỏ mà nói, thứ này, có khả năng là… ăn không được ngon cho lắm? Đế Thính đứng bên cạnh, chứng kiến từ đầu đến cuối, mãi đến tận khi Lục Chinh lạnh mặt liếc sang một cái mới giả vờ giả vịt ho khan, hỏi Ôn Bạch: “Con dấu kia cậu muốn xử lý như thế nào?” Ôn Bạch: “Tôi xử lý?” “Bên trên có hung khí, không phải là phạm trù quản lý của âm ty sao? Để tùy tiện bên ngoài cũng được à?” Đế Thính lắc đầu: “Không hẳn là hung khí, chỉ là một vật được bồi táng, dính một ít tử khí mà thôi.” Ôn Bạch: “…” Đây là những lời có thể nói ra một cách hời hợt như vậy hả? “Vật bồi táng?” Ôn Bạch vô thức siết nắm tay. Cậu đã cầm theo một thứ đồ bồi táng, cầm suốt một đường. “Không vào trong quan tài.” Lục Chinh tốt bụng trấn an, “Nếu cùng vào trong quan tài thì cậu tưởng chỉ có chút ít tử khí đấy thôi chắc?” Nỗi lo lắng của Ôn Bạch vơi bớt, sự tập trung đặt về lại con dấu trong tay. Nếu là vật bồi táng, một thứ đồ thể hiện khá rõ thân phận như thế này, nói không chừng sẽ tra ra được thân phận chủ nhân của nó? “Ngày mai tôi lại tới Tam Tiên Kiều một chuyến, nếu như không thành vấn đề…” Ôn Bạch ngừng hai giây rồi nói tiếp: “Vậy thì nộp lên đi.” Nếu tử khí kia đã được tiêu trừ sạch sẽ, hẳn là sẽ không còn tạo ảnh hưởng gì nữa. Nghe thấy hai chữ “nộp lên”, Lục Chinh hỏi: “Cậu muốn nộp cho ai?” Ôn Bạch thật thà trả lời: “Cục văn vật.” Lục Chinh: “Cục văn vật?” Ôn Bạch nhìn Lục Chinh, chẳng khác nào đang nhìn một con cá lọt khỏi tấm lưới chín năm giáo dục bắt buộc. Cậu giải thích: “Cục văn vật Quốc gia, chuyên quản lý và bảo vệ những thứ này.” Lục Chinh mơ hồ cảm thấy mình lại bị ghét bỏ, ngữ khí không vui: “Âm ty có quy định của âm ty, vật bồi táng là vật của âm ty, muốn nộp thì cũng chỉ có thể nộp ở đây.” Ôn Bạch hơi hé miệng, định nói lại thôi. Cậu phải giải thích như thế nào đây? Đại nhân, thời thế thay đổi rồi. Luật bảo vệ di vật văn hóa quy định, tất cả những di vật còn lại trong lòng đất, dưới lòng nước đều thuộc sự quản lý của quốc gia. Cái đề này thật khó, thật không biết phải giải thích thế nào. Ôn Bạch không thể làm gì khác hơn là quay đầu nhìn sang phía người trông có vẻ dễ thương thảo hơn – Đế Thính. Đế Thính nói: “Nhưng mà Cục văn vật cách chỗ này hình như hơi xa.” Cảm giác như đang bị Ôn Bạch ngó lơ, Lục Chinh lên tiếng nhắc nhở: “Ôn Bạch.” Ôn Bạch tiếp tục nói với Đế Thính: “Vậy anh cảm thấy nộp cho Cục cảnh sát có được không?” Lục Chinh: “…” “Hoặc là tôi cũng có thể về trường, tìm giáo sư bên khoa lịch sử hỏi thăm một chút, trường chúng tôi có mấy vị giáo sư đang làm việc và có lực ảnh hưởng khá lớn trong ngành đó.” Lục Chinh không nhịn được nữa: “Ôn Bạch, cậu không thèm đặt ông chủ của cậu là tôi đây vào mắt nữa đúng không?” Ôn Bạch biết rõ đạo lý không thể đánh vào mặt người đang cười, ngoan ngoãn nói: “Có đặt mà.” Sắc mặt Lục Chinh lúc này mới tốt lên một chút: “Lấy thứ kia ra đây.” Ôn Bạch đưa tới. Lúc cậu lấy ra, Lục Chinh lập tức nhíu mày, “Ngọc dễ vỡ?” Ôn Bạch: “???” “Chỉ là một mảnh ngọc dễ vỡ phẩm chất hạ đẳng.” Lục Chinh ghét bỏ nói, “Cậu đang đùa giỡn tôi đấy à?” Ôn Bạch: “???” “Tôi đâu có.” “Thứ đồ rẻ rách thế này mà cũng cầm theo về?” Lục Chinh quăng trả lại con dấu. Ôn Bạch bắt được, “… Tôi đâu có muốn mang về.” Không chỉ không muốn mang về, còn muốn mang đi kìa. Là chính ông chủ ngài đây nói “không hợp quy định của âm ty”, một mực muốn xem còn gì. Ôn Bạch chỉ có thể giận trong lòng chứ không dám nói gì. Cuối cùng, vẫn là Đế Thính cất lời: “Tạm thời cứ giữ đã.” Ôn Bạch chỉ vào mình. Đế Thính gật đầu. “Thứ này là vật có chủ.” Đế Thính nói tiếp, “Nếu không tìm ra được nửa còn lại e là sẽ có phiền phức.” Đế Thính nói có phiền phức, khả năng cao là thật sự phiền phức. Nhỡ đưa đến Cục văn vật rồi xảy ra chuyện, tới lúc đó tình hình khéo còn hỗn loạn hơn, Ôn Bạch không thể làm gì khác là cứ giữ nó lại bên người trước. Mọi chuyện đã được giải quyết, đèn sen nhỏ cũng đã được ăn no. Ôn Bạch: “Ông chủ, nếu không còn chuyện gì thì tôi về trước đây.” Nói xong, cậu lễ phép đứng chờ đối phương đồng ý. Lục Chinh quét mắt về phía Ôn Bạch một cái rồi quay đầu đi. Ôn Bạch lặng lẽ nắm tay thành quyền. Tốt lắm, hết chuyện rồi. Vậy thì cáo từ. Chuyện đầu tiên Ôn Bạch làm sau khi về đến nhà là tắt điện thoại, nằm xuống giường ngủ một giấc. Ngày hôm sau, cậu dậy sớm, đặt xe đi tới Tam Tiên Kiều. Trời cuối cùng cũng sáng sủa trở lại sau mười mấy ngày mưa, người đi đường tăng lên rất nhiều. Ôn Bạch đi vào chợ đồ cổ, ông chủ của sạp bên cạnh nhìn thấy cậu trước, vội vàng hô lên: “Ê, lão Trần, ông xem kia có phải là cậu ấy hay không?” Tiếng rất to, vang dội, cứ như chỉ lo Ôn Bạch lại đi mất. Ngay sau đó, Trần Thế Văn chạy ra, vừa chạy vừa nói: “Đúng đúng đúng.” Tinh thần phấn khởi sáng láng, so với trạng thái u buồn bực bội hôm qua như hai người khác nhau. Ôn Bạch gần như đã đoán được, hỏi: “Bạn nhỏ không sao nữa rồi phải không ạ?” Mí mắt Trần Thế Văn giật giật, nói không nên lời, chỉ liên tục gật đầu đáp “phải phải phải”. Ôn Bạch: “Không sao là tốt rồi.” Biết là có một vài việc khó nói ở nơi đông người, Trần Thế Văn vội vàng dẫn Ôn Bạch vào bên trong quầy hàng của mình. “Nhờ phúc của tiểu tiên sinh, ngày hôm qua sau khi con dấu được cầm đi, cháu tôi đã khỏe lại rồi.” Bây giờ nghĩ lại, Trần Thế Văn ít nhiều vẫn cảm thấy thật hoang đường. “Cháu của bác vừa chào đời à?” Ôn Bạch nhớ tới những lời mà đèn sen nhỏ nói, trẻ nhỏ vừa mới chào đời hồn phách chưa ổn định nên dễ bị dọa. Ánh mắt Trần Thế Văn nhìn Ôn Bạch càng nóng hơn, “Đúng đúng, mới được một tháng rưỡi.” Ôn Bạch: “Bị mắc bệnh gì?” Vì cả đèn sen nhỏ và Đế Thính, Lục Chinh đều nói tử khí này không hại người, vậy thì hẳn là sẽ không bị bệnh nặng. Trần Thế Văn cũng nghiệm chứng điều này, “Nói bệnh cũng không hẳn, chỉ là ban đêm không ngủ mà lại hay khóc, đi bệnh viện vài lần cũng không khám ra được bệnh gì, chỉ có thể để đứa bé ban ngày ngủ ít đi một chút.” Vốn dĩ Trần Thế Văn không nghĩ nhiều, không tìm được tác nhân gây bệnh, trong nhà cũng quýnh lên, nói qua nói lại nói một hồi thì tới có phải là ở sạp hàng của ông bày thứ đồ gì đó không sạch sẽ, nói cả đến chuyện quỷ thần ma ám. Trần Thế Văn tự biết rất rõ, những thứ đồ này đất còn chưa vào thì nói gì tới chuyện “không sạch sẽ”. Có lẽ là do đang xảy ra chuyện nên ông cũng để ý hơn, khi nghe Ôn Bạch nói bạn nhỏ trong nhà thích mới bật thốt lên câu kia. Mãi đến tận tối hôm qua, đứa cháu không còn khóc đêm nữa, tinh thần cũng tốt hơn, ông mới nhớ tới cậu trai gặp hồi chiều. Một đêm không ngủ. Trần Thế Văn còn dậy thật sớm, ra chợ bày hàng. Bây giờ, nhìn thấy Ôn Bạch còn biết cả chuyện cháu mình mới chào đời, Trần Thế Văn càng cảm thấy mình thực sự gặp được cao nhân rồi: “Tiểu tiên sinh, cháu của tôi sẽ không sao nữa chứ?” “Không sao.” Ôn Bạch mỉm cười, “Sao bác biết con dấu kia có vấn đề?” Dù sao ngày hôm qua cậu cũng mua rất nhiều đồ. Trần Thế Văn đáp: “Ngày hôm qua sau khi tiểu tiên sinh cầm con dấu kia, có nói một câu ‘bạn nhỏ trong nhà sẽ không sao đâu’, cũng hỏi thêm về con dấu.” Ôn Bạch gật đầu, sợ đối phương lại nghĩ nhiều, trấn an: “Con dấu kia không tính là vật bẩn thỉu gì, trẻ nhỏ còn yếu nên dễ bị dọa mà thôi.” Trần Thế Văn triệt để yên lòng. “Hôm nay cháu tới, thực ra còn muốn hỏi bác thêm chút chuyện.” Trần Thế Văn vỗ ngực: “Cậu có gì cứ nói!” Ôn Bạch: “Con dấu này bác đào được ở đâu?” “Thực ra cũng chẳng tính là đào…” Trần Thế Văn ăn ngay nói thật, “Thời này ở các chợ đồ chơi văn hóa đa số toàn là hàng thông thường.” Ôn Bạch: “Hàng thông thường?” Trần Thế Văn gật đầu: “Ừ, chính là hàng từ các nhà xưởng được đưa tới.” “Ví dụ như đồ sứ, tô sứ là nổi tiếng nhất, cũng toàn là hàng nhập chuyên lấy từ một nơi, đa số toàn là đồ mới làm cho thành cũ, còn chẳng quan tâm đến mẫu gốc, chẳng phải hàng nhái.” “Vậy ngày hôm qua lúc cháu hỏi bác về nửa còn lại của con dấu kia ở đâu, bác nói là cố ý làm gãy?” Ôn Bạch hỏi. Trần Thế Văn gật đầu lần nữa, nói tới đây, máy hát như được bật công tắc mở, tự động trình bày thêm: “Dù sao cũng không phải là chính phẩm mà.” “Có điều bây giờ nhắc tới chính phẩm, chỉ là một ít đồ lâu năm hơn hàng thông thường chút thôi, đại khái là một ít tiền cổ, đồng xu không tính là quá hiếm.” Ôn Bạch thuận miệng hỏi thêm: “Vậy đồ vật năm đó của Tam Tiên Kiều thì sao?” “Đó là đồ thật!” Trần Thế Văn hơi xúc động, “Nhưng mà đó cũng là chuyện của mấy chục năm trước rồi, khi đó người làm nghề này toàn gan lớn, cái gì cũng bán, con buôn cũng nhiều.” “Không hỏi lai lịch, quy tắc mua rồi là rời tay cũng được định ra khi đó.” Lúc học môn tự chọn này trên lớp, Ôn Bạch cũng đã từng nghe giảng viên đề cập tới chuyện này. Rất nhiều năm trước, ngành đồ cổ chỉ nằm được ở khu vực màu xám, không phải là nghề chính quy, chỉ là nghề nằm ở bên rìa mà thôi, sau đó hệ thống quản chế từ từ hoàn thiện mới rực rỡ dần lên. “Bây giờ nguồn cung của những món hàng này đã không còn là từ những hội buôn đồ cổ nữa rồi, hoàn toàn không phải là hàng thật. Những hàng được bày bán toàn là hàng thông thường chẳng có giá trị gì, được thổi tung lai lịch lên, cuối cùng tới tay chúng tôi với giá bán buôn.” Trần Thế Văn theo thói quen rút một điếu thuốc ra, bỗng ý thức được Ôn Bạch vẫn còn nhỏ tuổi nên lại cất vào, “Con dấu kia cũng là một món đồ mua được với giá bán buôn.” “Tôi đoán cậu sẽ lại tới hỏi nên sáng sớm hôm nay đã gọi điện cho lão Dương, cũng chính là người giao hàng bên trên, hỏi thăm một chút.” “Nhưng mà cậu cứ yên tâm, tôi chưa nói gì đến chuyện con dấu, chỉ nói đứa trẻ trong nhà dạo này hay khóc đêm, có thể là gặp phải thứ gì đó không sạch sẽ, nhờ ông ấy hỏi thăm một chút.” Ôn Bạch ngạc nhiên: “Bọn họ cũng tin mấy chuyện này à?” Trần Thế Văn: “Tin chứ! Còn tin hơn cả chúng tôi, cũng sợ hơn cả chúng tôi, cho nên ngay lập tức đã đi kiểm tra rồi.” “Nhưng tra tới tra lui, toàn là hàng thông thường, không hiểu sao lại lẫn vào con dấu kia.” “Nhưng mà tôi có thể đảm bảo với cậu, bên phía lão Dương không động tới đất.” Trần Thế Văn nói năng uyển chuyển, Ôn Bạch lại hiểu rất rõ. Ý tứ chính là không phải đào từ trong mộ ra. Lục Chinh cũng đã nói, nếu như thật sự lấy từ quan tài thì sẽ không thể có ít tử khí như vậy. Trần Thế Văn chỉ lo Ôn Bạch không tin, lại nói: “Bây giờ quản lý rất nghiêm ngặt, đặc biệt là ở khu vực Tam Tiên Kiều này của chúng tôi, bên ngoài có dựng biển, có người quản lý, chắc chắn không thể làm những hoạt động phi pháp.” “Tôi cũng nói thật với cậu, nếu con dấu kia thực sự là chính phẩm thì không thể đến tay chúng tôi được.” * Manh mối bị đứt, nhưng cũng không phải là không có thu hoạch, ít nhất cũng đủ thấy bác Trần không có liên quan gì với con dấu này. Cuối cùng trước khi Ôn Bạch đi, Trần Thế Văn một mực đòi trả lại tiền cho cậu, Ôn Bạch không nhận, nghĩ tới đèn sen nhỏ ngày hôm qua “đánh nhau” với hung khí kia một phen, bị mệt rồi buồn ngủ nên chọn trên quầy thêm hai món đồ nạm đá lung linh làm quà cảm ơn, chờ nó tỉnh dậy thì đưa cho nó. Ai mà biết, liên tục ba bốn ngày sau cũng không thấy ngọc hồ lô có động tĩnh gì. Mấy ngày nay Ôn Bạch cũng bận rộn, vì thời tiết không tốt nên lễ tốt nghiệp bị kéo dài vô thời hạn, bây giờ trời đẹp lên nhiều rồi, lại phải chuẩn bị cho lễ tốt nghiệp. Trong lúc Ôn Bạch đang bận rộn hoàn thiện nốt dự án nghiên cứu thì đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại của Phương Nhạc Minh. Câu đầu tiên chính là: “Không xong rồi, Tiểu Bạch!” “A Vỹ sắp chết rồi!”[Hết chương 6]
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]