“Có gì đó?” Ôn Bạch nhíu mày.
Là một chiếc đèn nhỏ được nuôi ở địa phủ, đồ vật yêu thích ít nhiều dính chút âm khí, đặc biệt là ở nơi có thâm niên như thế này.
Điều kiện tiên quyết là những món đồ cổ được bày bán phải là chính phẩm.
Chợ đồ cổ Tam Tiên Kiều đúng là đã từng thành danh nhờ rất nhiều chính phẩm, tiếng thơm lan xa, nhưng đến nay thì đã mai một dần. Những đồ vật ở đây, tuổi cao nhất, sợ là còn chẳng lớn bằng những ông cụ là chủ của những sạp hàng này.
Nếu như “gì đó” mà nó nói không phải chỉ người thì chính là…
“Ừm, có chút hung khí.” Đèn sen nhỏ hít hà ngửi ngửi.
Trước khi đi, Đế Thính đặc biệt dặn dò đừng xem thường nó, dù sao cũng là thứ đồ do một tay Lục Chinh nuôi nấng, khá mẫn cảm với tà túy*, bảo cậu nên chú ý.
(*tà túy: dùng để chỉ quỷ quái quấy phá hại người)
Lúc đó Ôn Bạch cũng chỉ thuận miệng đáp lại mà thôi, ai ngờ vừa ra cửa đã đụng phải.
“Rất phiền phức sao?” Ôn Bạch hỏi.
Đèn sen nhỏ: “Không phiền phức, nó rất yếu.”
Dừng lại một lúc rồi nói tiếp: “Nhưng ở lại chỗ này không tốt, thời gian lâu dần sẽ dễ hại người.”
“Là tà túy hả?” Ôn Bạch nhớ đến lời của Đế Thính.
Đèn sen nhỏ: “Không phải, chỉ là một ít hung khí chưa tiêu tán sạch sẽ mà thôi.”
“Có làm em bị thương không?” Ôn Bạch vẫn không yên lòng.
Đèn sen nhỏ quơ quơ lá cây: “Không đâu, em giỏi lắm!”
Trời mưa, người đi đường không nhiều.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-nhan-viec-o-minh-phu/477004/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.