Ôn Bạch siết chặt tờ giấy.
Cậu cuộn tờ giấy nhét lại vào ống, niêm phong về như ban đầu, tiện tay cất vào trong túi.
“Anh cứ bận trước đi, lát nữa Lục Chinh viết xong tôi sẽ mang tới cho anh.”
Từ lúc nhận thư đến giờ, lông mày của Tạ Cửu Chương chưa từng thả lỏng, cuối cùng coi như cũng đã có thể thở phào.
Anh ta nhìn Ôn Bạch thâm thúy, nói: “Tiểu Bạch, có cậu đến âm ty này, thật sự quá tốt.” Vừa nói vừa vỗ vai Ôn Bạch.
Ôn Bạch bị dáng vẻ đời là bể khổ của Tạ Cửu Chương chọc cười.
Khác với trợ lý trên danh nghĩa như cậu, Tạ Cửu Chương là trợ lý của Đế Thính, đi theo Đế Thính mấy trăm năm rồi, chuyện lớn có thể chống, chuyện nhỏ có thể xử, nói là trợ lý, thực ra chính là trợ thủ.
Các âm sai từng kể, lúc trước khi Lục Chinh ngủ say, Đại Đế làm ông chủ vô hình, toàn bộ âm ty giao cho Đế Thính quản lý, thỉnh thoảng vị linh thú thiên địa này sẽ bỏ chạy mất dạng, giao lại toàn bộ sự tình chưa giải quyết xong cho Tạ Cửu Chương.
Đã lâu không thấy Tạ Cửu Chương lộ ra vẻ mặt này…
… Mà cũng chẳng mấy người có thể khiến Tạ Cửu Chương lộ ra vẻ mặt này.
“Hồi xưa cũng thế này sao?” Ôn Bạch lắc ống giấy trong tay.
Cậu hỏi rất uyển chuyển, Tạ Cửu Chương hiểu rất nhanh: “Không chỉ vậy, cái ngày hôm nay coi như khéo léo nhẹ nhàng lắm rồi.”
Ôn Bạch: “…”
Con trai cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-nhan-viec-o-minh-phu/2154031/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.