Sau khi nhìn chằm chằm chiếc đèn giấy trên vai Lục Chinh hồi lâu, Chu Tước mới thu tầm mắt về, cuối cùng lại đặt sự tập trung lên người Ôn Bạch.
Chuyện Lục Chinh nuôi một chiếc đèn, đối với bên trên không phải bí mật gì, có điều nghe đâu chiếc đèn đó bẩm sinh yết ớt, Lục Chinh cực kỳ nâng niu, chỉ nuôi dưỡng ở âm ty, không dẫn nó ra ngoài gặp ai.
Một nghìn năm trước lúc Chu Tước đến âm ty tìm Đế Thính mới có cơ hội chạm mặt chiếc đèn một lần.
Chu Tước không còn nhớ rõ hình dạng của chiếc đèn giấy năm xưa, nhưng hôm đó rất kỳ lạ, lúc gã đến âm ty, không biết vì nguyên nhân gì mà chiếc đèn giấy kia khóc rất to, một đám âm sai vây xung quanh dỗ dành mà thất bại, sau đó gã nhìn thấy Lục Chinh.
Chu Tước vẫn còn nhớ vẻ mặt của Lục Chinh khi đối diện với chiếc đèn giấy kia.
Quả nhiên chẳng hề nổi giận một xíu nào.
Lặng yên không nói gì, mặc cho đèn giấy nằm trên vai mình khóc nháo, thái độ bình tĩnh thản nhiên lạ thường.
Thoạt nhìn giống như thờ ơ, vẫn xử lý những công việc khác, nước mắt của đèn giấy kia ngưng tụ lại thành từng hạt đậu, khóc một hồi, rõ ràng là khóc đến mệt, Lục Chinh mới bế nó khỏi bả vai mình, ôm vào trong ngực, tiện thể vuốt ve giúp nó thuận khí.
Được dỗ dành nên đèn giấy thôi khóc.
Trẻ con giận dỗi nhanh mà hết cũng nhanh, đèn giấy khóc xong, có lẽ lại muốn thu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-nhan-viec-o-minh-phu/2154030/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.