Trung Nguyên qua không bao lâu thì tới Trung Thu.
Gió thu se lạnh, đảo mắt lại tới Trùng Dương, Hàn Y, lần đầu tiên Lục Chinh ở trên nhân gian trải qua đủ bốn mùa, cũng lần đầu tiên biết hóa ra nhân gian có nhiều lễ tiết đến vậy.
Vào hôm tiết Hàn Y, Ôn Bạch dẫn đèn sen nhỏ và nhóc người giấy đến Chính Thiên Quán một chuyến, mải mê chơi bất chấp gió lạnh, sáng hôm sau ngủ dậy cậu phát hiện nhiệt độ cơ thể của mình hơi cao.
Dùng nhiệt kế đo thử, khoảng 38 độ.
Ôn Bạch sờ cái trán nóng nhẹ của mình, ngơ ngác mất một lúc, sau đó cậu đi ra chỗ sô pha phòng khách, đồ ngủ cũng chưa thèm thay.
Lục Chinh đang ngồi ở đó.
Thấy Ôn Bạch đi tới, hắn vươn tay đón cậu sà vào lòng mình.
Ôn Bạch nắm lấy hai tay của Lục Chinh, đẩy nhẹ, cả hai lập tức nằm ra ghế sô pha, sau đó tay Lục Chinh vòng qua thắt lưng của Ôn Bạch, ôm lấy cậu tránh cho bị rơi xuống.
Chưa kịp nói gì thì Ôn Bạch đã áp trán mình lên trán hắn. ngôn tình hài
Nhiệt độ cơ thể hơi cao truyền qua da thịt kề cận, giọng nói của Ôn Bạch mang theo ý cười hỏi: “Anh có thấy hơi nóng không?”
Lục Chinh nhíu mày, “Em bị sốt à?”
“Vâng.” Ôn Bạch giữ nguyên tư thế trán tựa trán, gật đầu.
Lục Chinh bị cái người không ý thức được rằng mình đang bệnh này làm cho cạn lời, cậu lại chỉ mặc một bộ đồ ngủ mỏng manh, thậm chí
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-nhan-viec-o-minh-phu/2153990/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.