Chương trước
Chương sau
Quý Việt ngồi xếp bằng trên giường, cầm điện thoại nhắn tin với ông già nhà mình, nở một nụ cười ma quỷ.

Hóa ra chú Triệu mười tuổi vẫn còn tè dầm.

Chà, chú Triệu trông rắn rỏi thế mà lại sợ nhất là bị cù lét.

Ái chà, thì ra chú Triệu theo đuổi chú Trần nhiều năm rồi vội vàng cưới vì sợ trúc mã của chú Trần đào góc tường...

Sau khi đào được vài lịch sử đen của chú Triệu, Quý Việt cảm thấy hài lòng. Hắn chuyển sang giao diện trò chuyện với chú Trần, gửi ảnh chụp màn hình cho chú.

Mặc kệ chú Trần có cảm nghĩ thế nào, Quý Việt hớn hở mở diễn đàn ra.

Người lớn hiểu lầm mối quan hệ giữa hắn và Tưởng Vưu cũng chẳng sao, dù sao cũng là giả thôi, lát nữa giải thích rõ là được.

Việc cấp bách nhất bây giờ là phải làm rõ xem rốt cuộc Omega có thích mình không.

Quý Việt nghiêm túc mở video của "bậc thầy nhân sinh" - Anh trai đến.

Dạo này "Anh trai đến" có vẻ bận rộn, chỉ cập nhật một video, mà còn là hôm nay mới đăng.

Quý Việt không quan tâm lắm đến tần suất cập nhật của hắn ta, chỉ thở dài về số lượng ít ỏi gần đây, rồi lập tức mở video xem một cách chăm chú.

"Các thiếu niên, hôm nay chúng ta tiếp tục nói về cách phán đoán xem liệu cô ấy/anh ấy có thích bạn hay không?"

"Các mẹo nhỏ phần trước, mọi người đã hiểu chưa?" Người đàn ông bí ẩn khoác áo choàng đen vỗ vỗ lên bảng đen, "Hãy cùng nhau ôn lại nào!"

Trên bảng đen xuất hiện vài dòng chữ lớn:

【Khi nhìn vào mắt đối phương, trong mắt người ấy có ý cười không?】

【Cô ấy/anh ấy có thường xuyên chủ động liên lạc với bạn không?】

【...】

【Cuối cùng, thái độ của cô ấy/anh ấy với bạn có khác so với những người khác không?】

"Tốt lắm, chúng ta đã ôn tập xong, bây giờ chúng ta sẽ nói về nội dung trọng tâm của bài học này."

"Tôi đã nói rồi, khi yêu một người, nhìn vào người đó, trong mắt sẽ luôn có nụ cười, các bạn đã thử chưa?"

Ánh mắt Quý Việt bay xa, đã thử rồi, nhưng không giữ được lâu.

Quý Việt nhớ lại lần trước khi hắn nhìn vào mắt Omega, đôi mắt màu hổ phách của Omega như phủ một một tầng hơi nước, cậu chớp mắt nhìn hắn, còn nháy mắt với hắn nữa, vừa trong sáng ngây thơ lại vừa quyến rũ làm xao lòng người.

Làm sao có thể nhìn vào mắt Omega lâu như thế mà không dời đi được chứ.

"Nếu bài kiểm tra này của các bạn không có kết quả, đừng nản lòng, còn một cách khác."

"Các thiếu niên có thể thử chú ý đến ánh mắt của người đó, khi thích một ai đó, ánh mắt bạn sẽ vô thức đuổi theo họ, sẽ dừng lại trên người họ mãi không rời."

"Vì vậy, bạn có thể để ý xem, đối phương có thường xuyên nhìn về phía bạn không."

"Nếu có, các thiếu niên, xin chúc mừng, bạn sẽ đón nhận một tình yêu tuyệt đẹp, hãy tận hưởng cảm giác yêu đương nhé."

Quý Việt vừa nhanh chóng ghi lại những điểm quan trọng vừa gật gù không ngừng, phải công nhận "Anh trai đến" nói rất có lý, trong đầu hắn liên tục hồi tưởng lại xem Tưởng Vưu có thường xuyên nhìn về phía mình không.

Hình như... không quá rõ ràng?

Quý Việt nhớ đến Tưởng Vưu ban ngày luôn chìm đắm trong biển học tập, cúi gằm đầu trong đống bài tập, hiếm khi nhìn về phía hắn, tới tiết tự học buổi tối, hai người mới có thể rảnh rỗi chơi cờ caro, trò chuyện một chút...

Ở trường, so với những người khác, có thể nói Quý Việt là người thân với Tưởng Vưu nhất, thái độ của Tưởng Vưu với hắn cũng khác với những người khác.

Đương nhiên nếu không có sự tồn tại của X, Quý Việt sẽ càng tin rằng Tưởng Vưu thích mình.

Quý Việt mím môi, lần này nhất định phải tìm hiểu rõ xem Tưởng Vưu có thích mình hay không.



Nếu không thích, hai người sẽ tiếp tục là anh em tốt, bạn bè tốt.

Còn nếu Tưởng Vưu thích mình, bàn tay Quý Việt khẽ nắm chặt, hắn sẽ... cắt đứt hy vọng của Tưởng Vưu.

Hắn thật là một người đàn ông tàn ác...

Quý Việt thở dài, tiếp tục xem video.

Trong video, người đàn ông áo choàng đen ngồi trên ghế, hai tay đan vào nhau đặt trên bụng, dáng vẻ như một ông trùm, giơ tay búng ngón tay.

Cảnh chuyển, những bong bóng màu hồng xuất hiện trong tầm nhìn, người đàn ông áo choàng đen bụp một cái, chọc vỡ một bong bóng hồng.

Người đàn ông áo choàng đen làm một động tác hài hước: "Nhưng mà, các thiếu niên à, tình yêu giống như bong bóng trên bầu trời, chỉ cần chạm nhẹ là vỡ, cần phải dùng trái tim để chăm sóc, ở đây chúng ta sẽ không nói nhiều, tiếp theo chúng ta sẽ nói về cách theo đuổi người mình thích..."

Quý Việt tắt video các bụp.

Đối với nội dung video tiếp theo, Quý Việt hoàn toàn không quan tâm, cũng chẳng hứng thú.

Bây giờ hắn chỉ muốn sớm biết Tưởng Vưu có thích mình hay không.

Mặt trời lặn, gà vịt trong sân cục ta cục tác bay về chuồng, khói bếp lượn lờ, bầu trời đen kịt điểm xuyết đầy sao, gió đêm se lạnh thổi qua, lá cây xào xạc.

Quý Việt vừa mở cửa đã thấy chú Triệu đứng trước cửa phòng, đang giơ tay định gõ cửa.

Chú Triệu cười hì hì, nháy mắt với Quý Việt, hoàn toàn không biết Quý Việt đã tiết lộ lịch sử đen của mình cho vợ mình.

"Nhanh lên, gọi Omega của cháu đến nhà chú ăn cơm."

Quý Việt mím môi, nghiêm túc giải thích: "Cậu ấy không phải Omega của cháu, chúng cháu chỉ là bạn học và bạn bè bình thường thôi."

Chú Triệu gật đầu qua loa, "Nhanh lên, chú Trần của cháu nấu xong cơm rồi, đang đợi đấy."

Quý Việt tự cho rằng đã giải thích rõ ràng, gật đầu ừ một tiếng.

Đồng thời, Omega ở phòng bên đã dọn dẹp xong từ sớm, đang ngồi bên cửa sổ ngắm cảnh bên ngoài.

Ở đây cần làm rõ một chút, người dọn dẹp không phải là vị đại ca này, Tưởng Kỳ không phải là người biết dọn dẹp nhà cửa.

Sau khi Quý Việt rời đi, cậu ngáp một cái rồi đá Tưởng Vưu ra ngoài, bảo Tưởng Vưu dọn dẹp phòng.

Tưởng Vưu: "???"

"Đây là đâu? Nhà trọ à?" Tưởng Vưu ngạc nhiên nhìn xung quanh.

Tưởng Kỳ trong tiềm thức vươn vai trả lời: "Đây là nhà ngoại của siêu đáng yêu."

Dấu hỏi trên đầu Tưởng Vưu càng lớn hơn.

"Tưởng Kỳ, cậu không thấy cậu nói thiếu quá nhiều thông tin sao?"

Tưởng Vưu hoàn toàn bối rối, tại sao cậu chỉ ngủ có hai giấc thôi mà như thể đã ngủ hai năm vậy, hai người đã đến mức gặp gia đình rồi sao?

Tưởng Kỳ rất mệt, hai ngày nay cậu không tỉnh dậy đúng giờ, khi không ở trong tiềm thức thì không thấy gì, nhưng vừa trở về tiềm thức, mọi mệt mỏi lập tức bộc phát.

Cậu nghe thấy Tưởng Vưu đang lải nhải bên kia, giống như có một con muỗi vo ve bên cạnh, thật phiền phức. Cậu trở mình, bực bội đáp: "Siêu đáng yêu thích tôi, đưa tôi về nhà, ở lại hai ba ngày rồi về trường cùng cậu ấy! Được rồi, đừng làm phiền tôi nữa! Tôi ngủ đây."

Tưởng Vưu: "???"

Tưởng Vưu: "!!!"

Tưởng Vưu không thể nào đánh ra dấu hỏi trong lòng nữa, cả người cậu đã trở thành một mớ hỗn độn.

Vì sự không hợp tác của Tưởng Kỳ, mớ hỗn độn không thể nào giải quyết được đã hoàn toàn chiếm lấy tâm trí đang trên bờ vực sụp đổ của Tưởng Vưu.

Rốt cuộc mối quan hệ giữa Quý Việt và Tưởng Kỳ là gì?



Hai người họ đã phát triển đến bước nào rồi?!

May mà vì những chuyện đã xảy ra trước đây, Tưởng Vưu luôn không thích thể hiện cảm xúc trên mặt, ngay cả lúc này, biểu cảm trên mặt cậu chỉ cứng đờ một chút, cậu vẫn ngồi bên cửa sổ như thể không có chuyện gì xảy ra.

Cậu giải phóng bản thân, tưởng tượng mình không làm gì cả, chỉ là một đám mây trên bầu trời, một viên đá trên mặt đất, một hạt bụi trong không khí.

Không có chuyện gì xảy ra cả.

Đôi mắt màu hổ phách của Tưởng Vưu dâng lên gợn sóng, ngay khi cảm xúc của cậu dần trở lại bình tĩnh, giống như mặt hồ mùa thu thì tiếng gõ cửa "cốc cốc" đã phá vỡ khoảnh khắc yên tĩnh này.

Kiếm củi ba năm thiêu một giờ.

Biểu cảm của Tưởng Vưu càng thêm cứng đờ, một lúc lâu không nhúc nhích.

Quý Việt gõ cửa, thấy bên trong không có động tĩnh, theo bản năng nhíu mày, giơ tay gõ thêm một tiếng: "Tưởng Vưu?"

- - Cạch, cửa mở.

Quý Việt nhìn đôi mắt hơi hoảng loạn của Tưởng Vưu, khó hiểu hỏi: "Sao vậy?"

Tưởng Vưu mất tự nhiên nhếch khóe miệng: "Không có gì."

Rốt cuộc hai ngày nay hai người đã giao tiếp như thế nào, tại sao tình cảm đột nhiên tiến triển như tên lửa?

Quý Việt tưởng Tưởng Vưu không thoải mái vì thái độ quá nhiệt tình của các ông cụ, âm thầm quyết định lát nữa phải nhanh chóng giải thích rõ ràng với họ.

Hắn không hỏi thêm gì nữa, gật đầu với Tưởng Vưu: "Đi thôi, đến nhà chú Trần ăn cơm."

Vừa đi, Quý Việt vừa nói: "Chú Trần là Omega của chú Triệu, cậu biết chú Triệu chứ? Là người lúc nãy đưa chúng ta về, con trai của ông Triệu."

Không quen.

Ai cũng không quen.

Tưởng Vưu mặt không cảm xúc, liều mạng kéo Tưởng Kỳ trong tiềm thức, muốn kéo cậu dậy thay thay ca.

Nhưng Tưởng Kỳ là ai, đã nói muốn ngủ thì phải ngủ, trừ khi cậu muốn tự dậy, những người khác thì đừng hòng kéo cậu dậy.

Tưởng Vưu chỉ có thể cắn răng đi đối mặt với một nhóm người xa lạ.

Cũng may trong đó có Quý Việt là người quen.

Tưởng Vưu đi bên cạnh Quý Việt, theo bản năng tiến lại gần Quý Việt một bước, khoảng cách giữa hai người lập tức rút ngắn.

Quý Việt nhận ra sự thay đổi khoảng cách giữa hai người, không nói gì, trong lòng thì đang suy nghĩ xem Tưởng Vưu cố ý hay vô ý.

Hai nhà không xa nhau, chỉ ở ngay bên cạnh.

Nhà ông Triệu và nhà ông ngoại của Quý Việt có bố cục gần giống nhau, đều là kiểu nhà tứ hợp viện, đèn trong nhà chính sáng trưng, tiếng cười nói vọng ra từ bên trong.

Bước vào trong nhà, một luồng hơi ấm ập đến, ba ông cụ, chú Triệu, chú Trần và con trai mới học tiểu học của chú ấy.

Mọi người ngồi trên ghế sofa, trên bàn trà có một chiếc đĩa tròn, bên trong đựng đầy bột thảo dược màu mực.

"Nhóc Vưu đến rồi à?" Ông Triệu vui vẻ vẫy tay.

"Mau đến xem thảo dược mà nhóc Việt đã xay cho cháu, bỏ nó vào túi thơm là túi thơm của cháu đã làm xong rồi."

Tưởng Vưu chớp chớp mắt.

Túi thơm cho Tưởng Kỳ là do Quý Việt tự làm?

Tận tâm như vậy sao?

Chẳng lẽ thật như lời Tưởng Kỳ nói, Quý Việt thích Tưởng Kỳ?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.