Mãi đến khi vào nhà, Quý Việt vẫn còn mơ màng, hắn ngồi ghế ngược, tay chống lên lưng ghế, nghiến răng nghiến lợi nhìn gia đình hòa thuận trước mặt.
Hắn càng nhìn càng cảm thấy mình thừa thãi.
Tưởng Kỳ ngoan ngoãn ngồi đối diện Quý Việt, hai ông cụ một trái một phải vây quanh hỏi han ân cần.
Quả nhiên giống như siêu đáng yêu nói, rất nhiệt tình.
Nhiệt tình đến mức Tưởng Kỳ có chút bồn chồn, toàn thân không được tự nhiên.
"Nhóc Vưu à, cháu mau ăn chút đồ ăn ngon đi, còn muốn ăn gì nữa không? Ông bảo Quý Việt đi mua cho cháu!" Ông Ngô đẩy đĩa hạt dưa và đồ ăn vặt trên bàn cho Tưởng Kỳ, cười ha hả, thái độ ân cần.
Tưởng Kỳ gật đầu, mỉm cười e thẹn, trông vừa ngoan vừa hiểu chuyện.
Ông Triệu hiền từ nói: "Thằng bé Quý Việt này từ nhỏ đã yếu ớt, tính tình cũng bị bọn ông chiều hư, làm khó nhóc Vưu rồi, sau này nếu có chuyện gì nhất định phải nói ra để hai đứa cùng giải quyết, không giải quyết được thì đến tìm bọn ông."
Nụ cười của Tưởng Kỳ cứng đờ, sao cậu lại cảm thấy câu nói này không đúng lắm nhỉ?
Đợi ông Chu từ ngoài vào, trong tay cầm hai cây kẹo đường hình hai đứa trẻ nắm tay nhau, nhìn dáng vẻ ngây thơ của chúng, Tưởng Kỳ hoàn toàn hiểu ra.
Ba người này hẳn là, không, chắc chắn đã coi cậu thành bạn trai của Quý Việt rồi.
Ngón trỏ của Tưởng Kỳ nhẹ nhàng ma sát đường may của túi quần, cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-nhan-cach-phu-phai-long-doi-thu/3578209/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.