Buổi tối, đầu ngón tay Tưởng Kỳ lướt qua gương, để lại một vệt mờ trên bề mặt trơn nhẵn và lạnh lẽo.
Đôi mắt màu hổ phách nhìn bản thân trong gương, thiếu niên trong gương vẫn mang khí chất ngạo nghễ, nhưng đáy mắt dường như ẩn chứa một chút lo lắng.
【Có chuyện gì vậy?】
Tưởng Vưu mệt mỏi cau mày, ánh mắt có chút nghi hoặc.
"Chờ một chút."
Tưởng Kỳ nói rồi quay người lục ra một cuốn sách dày từ ngăn kép của tủ sách, Tưởng Vưu chưa bao giờ biết tủ sách của mình còn có ngăn kép.
Cứ mười mấy trang trong cuốn sách lại có một tờ giấy kẹp vào, Tưởng Kỳ lấy từng tờ ra, lấy được mười mấy tờ, trong đó còn có mấy tấm ảnh, đầu ngón tay Tưởng Kỳ run lên, cố nén ý nghĩ xé nát chúng, tiện tay ném xấp giấy lên bàn, nói thẳng.
"Cậu ra xem đi."
Tưởng Vưu nhìn xấp giấy, mơ hồ cảm thấy Tưởng Kỳ đang làm một việc khiến cậu không thoải mái, trong lòng có chút hoảng sợ, nhưng vẫn kìm nén ý nghĩ muốn hỏi cho rõ.
Cho đến khi nghe thấy lời của Tưởng Kỳ.
Nhoáng một cái, Tưởng Vưu lấy lại quyền làm chủ, cậu nhìn những tờ giấy A4 nằm rải rác trên bàn, hàng mi dài khẽ run.
Vài giây sau, Tưởng Vưu khẽ thở dài, ngồi xuống bàn học bên cửa sổ.
Những chiếc lá dày đặc bên ngoài cửa sổ xào xạc theo gió, ánh đèn sân vườn lờ mờ chiếu một nửa sân sáng, một nửa tối, tất cả đều yên tĩnh.
Ánh mắt Tưởng Vưu rơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-nhan-cach-phu-phai-long-doi-thu/3578202/chuong-41.html