Ngày hôm sau, Quý Việt mang theo tâm trạng bồn chồn đến trường.
Vừa bước vào lớp, hắn đã thấy Tưởng Vưu đang cúi đầu học bài. Quý Việt vội nhét chiếc cặp nhẹ tênh vào ngăn bàn, mắt nhìn về phía Tưởng Vưu.
Quý Việt: Nhìn chằm chằm...
Sáng nay, Tưởng Vưu vừa ngủ dậy đã cảm thấy trên người có mùi khói thuốc thoang thoảng, mắt thì cay xè, lại còn buồn ngủ, nhìn vào gương, cậu thấy mắt mình đỏ hoe.
Như cả đêm không ngủ.
Không nghĩ cũng biết là do Tưởng Kỳ, Tưởng Vưu cố nén cơn tức, gọi tên Tưởng Kỳ, nhưng Tưởng Kỳ ngủ say như chết, gọi thế nào cũng không đáp.
Không còn cách nào khác, Tưởng Vưu đành chườm mắt một chút rồi đến trường học tiết tự học buổi sáng, cố gắng tập trung đọc sách.
Tưởng Vưu cảm nhận được ánh mắt "nồng nhiệt" của bạn cùng bàn, vì mệt mỏi, cậu không muốn quay sang nhìn, nhưng một hai phút trôi qua, Quý Việt vẫn không rời mắt.
Tưởng Vưu không chịu được nữa, quay sang nhìn Quý Việt.
Đôi mắt màu hổ phách chớp liên tục vì cay xè, chẳng mấy chốc đã phủ một lớp sương mờ, trông có chút quyến rũ.
Quý Việt như nghe thấy tiếng "phập", tim tim bị tập kích.
Omega này! Dám nháy mắt với hắn! Thật là thâm sâu, Omega này thật là thâm sâu!
Kiểm tra đầu tiên của Quý Việt, thất bại!
"Sao vậy?" Tưởng Vưu thắc mắc.
Quý Việt im lặng lắc đầu.
"Ừm." Tưởng Vưu thấy Quý Việt kỳ lạ, nhưng hắn không nói, Tưởng Vưu cũng không muốn hỏi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-nhan-cach-phu-phai-long-doi-thu/3578201/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.