Khuôn mặt Tưởng Vưu cứng đờ, ngước nhìn Quý Việt trước mặt, nhất thời nghẹn lời.
Quý Việt thấy vẻ mặt kỳ lạ của Tưởng Vưu, đột nhiên cảnh giác: "Cậu đừng nói là muốn nuốt lời đấy nhé? Nói cho cậu biết, tên đã ký rồi thì không thu lại được đâu."
"Nuốt lời thì phải mặc đồ nữ, tự cậu chọn đấy."
Tưởng Vưu nghe vậy suýt chút nữa không thở nổi, mặc... đồ nữ? Chỉ trong một buổi tự học ngắn ngủi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
"Quý Việt, cho tôi xem nó đi."
Vì quá khó xử, mặt Tưởng Vưu trắng bệch, đầu ngón tay đặt trên bàn khẽ run, cậu chỉ vào quyển vở trên bàn Quý Việt, giọng hơi khàn.
Quý Việt không để ý đến sắc mặt của Tưởng Vưu, cầm quyển vở lên lắc lắc, nghi ngờ hỏi: "Cái này?"
Tưởng Vưu gật đầu.
"Cậu gọi tôi là gì?" Quý Việt đột nhiên nhớ ra điều gì đó, lập tức có chút khó chịu, "Vừa mới nói sau này gọi sẽ anh, chưa được một phút đã gọi tên rồi?"
Tưởng Vưu cứng người, há miệng rồi lại ngậm lại.
Tưởng Kỳ chết tiệt, rốt cuộc đang chơi trò gì với Quý Việt vậy?!
Tưởng Vưu hít sâu một hơi, màu đỏ lan từ tai sang khóe mắt, gò rồi đến cổ, cả người như một con tôm sắp chín.
"Anh, anh Quý?"
Giọng nói nhẹ nhàng, ngắt quãng, như một con mèo con lần đầu gặp người lạ, kêu meo meo một tiếng, mềm mại, có chút rụt rè thăm dò.
Khác với Tưởng Kỳ cố ý giả vờ thẹn thùng để trêu chọc Quý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-nhan-cach-phu-phai-long-doi-thu/3578189/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.