Hôm sau, Tưởng Vưu thức dậy thấy quai hàm đau đau, soi gương nhìn trái ngó phải, luôn cảm thấy má phải của mình hơi sưng.
Im lặng một lúc, Tưởng Vưu tức giận gọi Tưởng Kỳ đang chìm trong tiềm thức dậy.
【Ăn nhiều kẹo quá.】Tưởng Kỳ lật người, cậu buồn ngủ muốn chết, lẩm bẩm trả lời một câu rồi không nói gì nữa.
Tưởng Vưu: "..." Ăn kẹo mà có thể trở thành bộ dạng chó má này ư?
Tưởng Vưu không tin.
Tưởng Vưu mở điện thoại xem lịch sử trò chuyện.
Trên hình ảnh, những mảnh vỏ kẹo màu hồng chất đầy bàn, sắp xếp thành ngọn núi nhỏ, châm biếm Tưởng Vưu ngu ngốc một cách sâu sắc.
Bây giờ Tưởng Vưu tin rồi.
Cậu bỏ điện thoại xương, sờ bên má hơi sưng, tên khốn kiếp Tưởng Kỳ, tám trăm năm chưa được ăn kẹo à?
Tưởng Vưu đen mặt, lần đầu tiên đóng cửa cái rầm, bây giờ cậu còn phải đến phòng tập đàn piano để luyện tập, dù mặt có đau đến đâu cũng phải tuân thủ lịch trình.
Đến khi sáng hôm sau thức dậy, mặt đã gần như hết sưng, nhưng răng vẫn hơi ê.
Tưởng Vưu lại thầm mắng Tưởng Vưu một trận.
Tiết tự học buổi sang, Quý Việt tràn trề năng lượng ngồi trên ghế, lấy ra một tờ giấy, mỗi lần viết một câu là nhìn Tưởng Vưu một cái, khiến Tưởng Vưu nổi da gà.
"Nhìn gì?" Tưởng Vưu nhăn mày, tay đang viết dừng lại, nhìn sang Quý Việt.
Quý Việt cười xùy không trả lời, cúi đầu tiếp tục viết.
Tưởng Vưu chớp mắt, quay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-nhan-cach-phu-phai-long-doi-thu/3578188/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.