Chương trước
Chương sau
Phòng phát trực tiếp của Dương Chương một lần nữa mở ra, quần chúng ăn dưa kích động reo hò ầm ĩ, đồng thời mỉa mai nhà họ Lục nào đó quả nhiên là chột dạ, nếu không tại sao bọn họ lại phải vội vàng chặn phòng phát sóng trực tiếp nhanh đến vậy? Quần chúng trào phúng làm đôi mắt fans Lục Lịch đều đỏ hoe, bọn họ lần lượt báo cáo khiếu nại, nhưng phòng livestream vẫn luôn êm đẹp cho đến khi Dương Chương tự mình tắt phát sóng.

Tại văn phòng chủ tịch ở tòa nhà chính của tập đoàn Hàn thị, Hàn Thành Nham dựa vào sofa, đôi chân dài được bao phủ bởi quần tây lịch lãm tùy ý gác lên bàn trà, rời mắt khỏi phòng phát sóng trực tiếp tối tăm, không khỏi tặc lưỡi: "Hạ Tích Nho, đầu óc cậu có phải bị bệnh không? Cậu có nghe được những lời tên Dương Chương này nói không? Hắn nói Lục Dư từ nhỏ đến lớn đều luôn theo đám ăn mày kia mà sống, cậu bảo hắn cùng Phù Xuyến quen biết kiểu gì?".

Hạ Tích Nho trợn trắng mắt: "Làm sao tôi biết? Phù Xuyến chỉ nói bạn nhỏ đó từng cứu cậu ấy, Lục Dư cũng hoàn toàn khớp."

Hắn hao hết tâm tư suy nghĩ: "Không chừng bạn nhỏ đó trong khi nhặt rác vừa lúc gặp phải Phù Xuyến té ngã hay thế nào đó, cho nên theo lý của Phù Xuyến cậu ấy chính là cứu hắn một mạng, cũng không phải không có khả năng".

Hàn Thanh Nham cười nhạo một tiếng.

Hạ Tích Nho: "Mẹ nó, cậu còn dám cười nhạo tôi? Nếu cậu thật sự không coi trọng việc đó thì sao lại yêu cầu mọi người không được chạm vào buổi phát sóng trực tiếp của Dương Chương?".

Vẻ mặt Hàn Thanh Nham bình tĩnh: "Tôi chỉ muốn biết rõ hơn về Lục Dư. Lỡ như cậu ta là kẻ mạo danh thì sao? Không giống như cậu, mới gặp mặt chưa đến mười phút liền nhẹ dạ cả tin(1),cậu có nghĩ tới tên gia hỏa đó không chừng chính là không có biện pháp nào đối phó với Lục Lịch, quay sang theo dõi lợi dụng cậu đi?".

(1): Nông nổi, dại dột, dễ tin người

Hạ Tích Nho cũng biết trong việc này hắn đúng là hơi nóng vội, nhưng hắn thật sự không thể nghĩ ra được ai khác ngoài đứa trẻ mà Phù Xuyến nhắc đến có thể sở hữu thẻ ngân hàng hoặc thậm chí biết cả mật khẩu. Hơn nữa, khi gặp Lục Dư và cùng cậu nói rất nhiều chuyện liên quan tới Phù Xuyến, cậu ấy có thể dễ dàng vẽ nên hình ảnh một Phù Xuyến mà hắn quen biết nhiều năm qua lời kể của đối phương.

Nghĩ đến đây, hắn xoa xoa ấn đường, cũng không có ý định cùng Hàn Thanh Nham tranh cãi: "Về sau gặp mặt cậu sẽ rõ, cậu ấy biết quá nhiều chuyện về Phù Xuyến, không thể nào là nói dối được. Thanh Nham, dù Phù Xuyến đã đi hơn hai năm gần ba năm rồi, cậu không biết tôi vui mừng thế nào khi nghe được người khác nói điều gì đó liên quan tới cậu ấy mà tôi còn không biết rõ".

Hai năm hồi tưởng lại những kỷ niệm sát cánh bên nhau như vậy giữa bạn bè tri âm tri kỷ, Hạ Tích Nho sợ rằng nếu mình nghĩ quá ít thì đến một lúc nào đó ký ức về Phù Xuyến sẽ mờ đi. Lục Dư xuất hiện đúng lúc như gãi đúng chỗ ngứa trong lòng hắn, bóng dáng người bạn một lần nữa khảm sâu vào tâm trí và trái tim hắn, mọi nét về ngoại hình, tính cách mỗi chỗ như đều được người dùng bút marker (2) điểm nhấn, khiến nó trở nên thâm thúy hơn rất nhiều.

(2): được gọi là bút đánh dấu, hay bút dạ, bút lông dầu. Có tác dụng làm rõ nét đường viền, màu sắc, đầu dòng, hay tiêu đề.

Hắn từ đáy lòng cảm tạ Lục Dư.

Hàn Thanh Nham ngước mắt nhìn hắn, đôi mắt sâu thẳm của người đàn ông lộ ra nhìn khuôn mặt có chút mệt mỏi của bạn mình, một lúc lâu sau mới nói: "Tôi biết".

Hạ Tích Nho thấy thái độ của thằng bạn mình đã dịu đi liền chớp chớp mắt, cố ý hỏi: "Vậy, cậu sẽ không mặc kệ để bạn nhỏ kia bị người Lục gia khi dễ(3) phải không?".

(3): bắt nạt, xem rẻ, coi thường, khinh bỉ

Hàn Thanh Nham: "...... Hai tháng trước Lục thị vừa đoạt đi một hạng mục của Hàn gia, ông lão trong nhà hùng hùng hổ hổ tức giận chửi bới suốt hai tháng không ngừng."

Hạ Tích Nho đã hiểu.

....

Bị Dương Chương gần như chỉ thẳng mũi mắng nhà họ Lục có hai thái độ khác nhau hoàn toàn đối với con nuôi và con ruột mới tìm được, đồng thời còn chế nhạo Lục gia nhà bọn họ khinh thường kỳ thị đứa con làm ăn mày trước kia, những chủ đề đến liên quan tới Lục gia ngay lập tức đều bị treo lên đầu hot search trên Weibo, mặt trong mặt ngoài ném hết không còn gì.

Sau khi click vào chủ đề, có người trong cuộc nhân cơ hội giẫm đạp lên nhà họ Lục:

Vậy cùng những người trong vòng đại gia tán gẫu một chút đi nào, Lục gia ở bên ngoài không bao giờ nhắc đến đứa con thứ hai, khi mở miệng thì chính là hai đứa con trai nhà tôi. Cho nên, ai cũng biết nhà giàu rất quan tâm đến thể diện, đặc biệt là thế hệ thứ ba nhà họ Lục, danh tiếng tốt càng có lợi cho sự nghiệp phát triển sự nghiệp nhà bọn họ. Lục Dư dù sao cũng chỉ là một quân cờ, khi cần thiết có thể lấy ra, không cần thiết thì ném vào thùng rác mà không hề chớp mắt.

Cư dân mạng chậc chậc chậc, hưng phấn đến mức không ngại xem náo nhiệt mà vào official Weibo chính thức của tập đoàn Lục gia để lại lời thăm hỏi:

Oh? Bây giờ lớp da đạo đức giả đã được lột bỏ, tại sao còn không ra đáp trả một chút? Chẳng lẽ những lời nói kia đều là sự thật, cho nên các người không thể phản bác được gì?

Hai giờ sau, nhà họ Lục cuối cùng đã tung ra thư của luật sư chuẩn bị khởi kiện Dương Chương và một số cư dân mạng vì tung tin đồn thất thiệt, các loại giả thuyết vô căn cứ, Lục Dư với tư cách là đứa con thất lạc của nhà họ Lục nhiều năm vẫn chưa thể hòa nhập vào gia đình nhà bọn họ, gia đình đã cố gắng hết sức để bù đắp cho cậu, nhưng bản thân Lục Dư lại không chấp nhận, cho rằng nhà họ Lục cần phải bồi thường cho cậu ta một phần cổ phần, đối xử tốt với cậu ta.

Ngụ ý giữa từng câu chữ chính là nguyên nhân khiến hai bên nháo ra thành như vậy, sở dĩ vì Lục Dư đòi tiền mà Lục gia không cho.

Trước không cần nói kế này có tác dụng không, nhưng với những lời châm chọc từ người hâm mộ của Lục Lịch, một bộ phận ban đầu trào phúng, chế ngạo Lục gia trên internet đột nhiên thay đổi, bắt đầu cảm khái: Nếu là Lục Dư đòi tiền, điều này có vẻ cũng hợp tình hợp lý đi? Dù sao cậu ra vừa mới trở về, cái gì cũng không hiểu, Lục gia làm sao có thể cho một người như vậy nắm giữ cổ phiếu được.

Fans Lục Lịch liên tục gật đầu: Đúng vậy đúng vậy, vốn dĩ Lục gia rất muốn bù đắp cho Lục Dư, nhưng Lục Dư lòng dạ tham lam, được voi đòi tiên, không chỉ muốn cổ phần mà còn muốn làm việc trong tập đoàn Lục thị. Lục gia làm sao có thể làm như vậy? Ít nhất Lục Dư còn phải đi học chứ? Một người thậm chí không biết đếm bốn chữ số, muốn làm việc trong một tập đoàn lớn như thế mà ngay cả một trường cao học(4) cũng không thể vào được. Đây không phải một câu chuyện cười sao?

(4) Hệ thống giáo dục Trung Quốc thực hiện mô hình 3-6–3–3–3/4. Bao gồm:

Ấu nhi viên:3 năm mầm non,

GD tiểu học: nhất --> lục niên cấp: 6 năm tiểu học,

GD phổ thông:

•Bậc Sơ trung/học: 3 năm THCS,

•Bậc Cao trung/học 3 năm THPT /học nghề,

Cao chức: 2 hoặc 3 năm cao đẳng,

Bản khoa: 4 năm đại học.

Dương Chương không hề tức giận khi nhìn hướng gió đảo ngược trên mạng, chỉ tấm tắc cảm khái một tiếng: "Quả nhiên là một gia đình giàu có a, mối quan hệ công chúng trong cuộc khủng hoảng này thật sự tốt. Tôi gần như bị thuyết phục luôn."

Đồng nghiệp nghe vậy cười nhẹ đi tới: "Như thế này rồi, anh Dương, anh còn muốn thay tên Lục Dư này nói chuyện nữa không?".

Dương Chương liếc nhìn hắn một cái: "Sao lại không?"

Chưa kể hắn còn lấy viên hồng ngọc trị giá hơn mười mấy vạn của Lục Dư coi như tiền đặt cọc, hiện tại cũng coi như hắn đã nói rõ ràng rằng muốn chống lại Lục gia, lúc này không làm nữa trực tiếp quỳ xuống xin tha thì đúng là quá mất mặt đi, hơn nữa đoán chừng Lục gia cũng sẽ không buông tha cho hắn.

Cho nên, chỉ cần ôm chặt đùi Lục Dư là được.

Đồng nghiệp không biết trong lòng Dương Chương nghĩ gì, chỉ thấp giọng nhắc nhở: "Lục Dư sau lưng không có bối cảnh hay ai chống lưng gì, anh Dương, bản thân anh cũng phải cẩn thận, đừng tự đào hố chôn mình".

"Không có bối cảnh?" Dương Chương nửa cười liếc nhìn đồng nghiệp, ngữ khí tràn đầy thâm ý: "Điều này thì chưa chắc."

Lúc thu dọn đồ đạc rời khỏi trường quay, nghĩ đến chính mình mời Lục Dư vào xem livestream, nhưng Lục gia phản ứng rất nhanh, cư dân mạng đứng về Lục Dư cũng dần dần giảm xuống, Dương Chương vẫn nên gửi tin nhắn cho Lục Dư để cậu đừng lo lắng.

Trận này vừa mới bắt đầu, nếu Lục gia liên tiếp không lên tiếng thì mới làm người người nghi hoặc.

Bản thân Lục Dư cũng khá bình tĩnh, đáp lại một chữ 'được'.

Khoảng bốn giờ chiều, Lục Tiêu lại gửi tin nhắn cho Lục Dư, nói với cậu rằng bố mẹ đang chờ ở nhà, hy vọng cậu nhanh chóng trở về. Nhưng bọn họ im lặng không nhắc đến về tất cả những lời đồn đãi vớ vẩn mà nhà họ Lục phải gánh chịu vì buổi phát sóng trực tiếp hôm nay của Dương Chương, mặc dù lúc này sắc mặt Lục Hồng Duy đỏ như đáy nồi đang cháy, nhưng cũng đen đến buồn cười.

Lục Tiêu buông di động xuống, Lục Hồng Duy lập tức quay đầu nhìn lại, trong mắt thiếu kiên nhẫn gần như tràn ra: "Nó nói như thế nào?"

Lục Tiêu thành thật trả lời: "Nó nói nó biết rồi".

Lục Tiêu đã trưởng thành, có thể gánh vác cả tập đoàn Lục thị, bởi vậy gần hai năm qua Lục Hồng Duy dần dần giao quyền, một số chuyện nhỏ nhặt không còn bị ông ta nghe thấy nữa. Ví dụ như vài ngày trước, khi Lục Lịch nhận được cuộc gọi từ Lục Dư trong buổi phát sóng trực tiếp, những lời mỉa mai của Lục Dư đã truyền đến lại mọi người một cách rõ ràng, thông qua chiếc micro ghim ở cổ áo Lục Lịch, khiến danh tiếng nhà họ Lục bị chỉ trích.

Nếu không có phát sóng trực tiếp cuộc điện thoại ngày hôm đó, thì chắc chắn sẽ không thể xảy ra phản ứng dây chuyền cũng như buổi livestream của Dương Chương ngày hôm nay.

Lục Hồng Duy hít một hơi thật sâu, nhưng vẫn không thể đè nén được cơn tức giận trong lòng: "Ngay từ đầu tôi không nên đưa nó về! Không phải vì thương hại nó một mình đáng thương mới bố thí một chút thiện tâm, kết quả bây giờ thì tốt rồi, tôi mang về chính là con trai ruột sao? Nó rõ ràng chính là một con quỷ đòi nợ, ngoài ghen ghét, gây phiền phức, mang lại nhục nhã cho Lục gia, hổ thẹn ở bên ngoài như đi nhặt rác!".

Lời nói của Lục Hồng Duy cực kỳ khó nghe.

Lục Tiêu mím môi không nói gì. Kỳ thật từ góc nhìn của ba, hắn có thể hiểu được suy nghĩ của ông, Lục gia đã được Lục Hồng Duy phát triển mấy chục năm, hiện tại nếu bởi vì Lục Dư mà bị vướng vào bê bối thì khó có thể không tức giận.

Nhưng....không biết vì lý do gì, Lục Tiêu lại có ý nghĩ rằng lời nói của Lục Hồng Duy có chút quá đáng.

"Ba đừng tức giận, tức giận mau già, không tốt cho sức khỏe của ba". Lục Lịch đi đến trước mặt Lục Hồng Duy, đưa cho ông ta một tách trà, dùng giọng ôn nhu nhẹ nhàng nói: "Anh hai chỉ nghĩ như vậy thôi, chúng ta lơ đãng anh ấy nên khiến anh ấy có chút bất mãn, con nghĩ anh hai có lẽ không phải cố ý, dù sao...anh hai mới về được hai tháng, cũng không biết cái gì nên nói cái gì không nên".

Lục Hồng Duy nghe vậy thì cười lạnh: "Đánh rắm(5) ba nghĩ nó chính là biết, hơn nữa còn biết rất nhiều. Nếu nó không biết thì khi con đang ghi hình, nó lại dám gọi cho con? Mẹ nó thằng ranh con này còn dám dở trò trước mặt ba, nó đúng là ng.u như một con lợn".

(5): Đánh rắm [ 放屁 ]: vốn là phản ứng sinh lý bình thường của cơ thể con người, nhưng trong một số nền văn hóa và bối cảnh cụ thể nó lại được sử dụng như một ngôn ngữ mang tính xúc phạm. '放屁' là một hành vi thô tục, không đứng đắn ở mức độ thấp. (Theo Baidu)

Vừa nói ông vừa nhìn đứa con trai thứ của mình, tuy Lục Lịch được ông và Trăn Trăn nhận nuôi, nhưng không thể nghi ngờ đứa con trai này lớn lên dưới gối của ông càng có lý trí hơn. Lục Hồng Duy vỗ vỗ vai đứa con trai út, trong lòng có chút xúc động: "Nếu nó thông minh như con thì ba cũng sẽ không tức giận như vậy. Thôi đừng nhắc đến nó nữa, người Phó gia đến chưa?".

"Hôm nay nhà chúng ta có khách sao?" Lục Lịch hiển nhiên không biết chuyện này, hắn tựa hồ có chút kinh ngạc. Hắn nhìn Lục Hồng Duy gật đầu, lại ngay sau đó nhìn Lục Tiêu vẫy vẫy tay với hắn, nói: "Con cùng Lịch Lịch đi xem".

Vừa ra khỏi phòng khách một đoạn, đi về phía đường lớn bên ngoài khuôn viên, Lục Lịch liền hận không thể hỏi Lục Tiêu: "Tại sao lại có khách?"

Lục Lịch khó có thể không suy nghĩ nhiều.

Nếu như người nhà họ Phó là Phó gia mà hắn nghĩ đến, tại sao ba hắn lại ra tay để đưa Lục Dư trở về? Giữa hai người này có mối liên hệ gì? Chẳng lẽ Lục Hồng Duy tức giận thì tức giận, nhưng ông ta vẫn không thể từ bỏ Lục Dư, đứa con có quan hệ huyết thống với hắn? Ông ta định lót đường cho cậu ta sao? Nghĩ đến đây, đôi mắt cụp xuống của Lục Lịch lộ ra vẻ lo lắng.

Bị nhốt trong nhà ma Kỳ Sơn cũng không chết, Lục Dư trong buổi phát sóng trực tiếp lại có động tĩnh bất ngờ, những người được phái đi làm chuyện trước sau đều mất tích, mấy sự cố này đã khiến tâm hắn lộp bộp, tim Lục Lịch đập thình thịch, hắn giống như một kẻ hoảng loạn. Nếu moi chuyện diễn ra đúng như suy nghĩ của hắn, hắn hoàn toàn không thể tưởng tượng được khi nào mình sẽ 'vô tình' bóp cổ Lục Dư đến chết.

Lục Tiêu nhớ tới lời nói vô cảm của cha mình: "Phó gia quý mến em hai của con, ba nghĩ cũng không tệ, chỉ là người ở bên ngoài nhiều chuyện..."

Hắn dừng lại hai giây, mới nói thật với Lục Lịch: "Hai nhà Lục Phó muốn liên hôn".

Sắp mặt Lục Lịch lập tức tái nhợt, giây tiếp theo Lục Tiêu vỗ vỗ đầu hắn: "Nghĩ cái gì vậy, em còn nhỏ, không liên quan tới em"

Lục Lịch thử hỏi: "Vậy là___"

"Lục Dư" Lục Tiêu nói: "Phó Vân Triều của Phó gia em biết không? Anh nghe nói người đó rất tốt, anh ta là người hoàn hảo bổ sung cho tính khí của Lục Dư. Ba mẹ cũng nghĩ thế."

Sắc mặt Lục Lịch thay đổi, nhưng đột nhiên thở phào nhẹ nhõm.

Đồng thời hắn cũng khỏi đồng tình với Lục Dư, nhị thiếu gia nhà họ Lục à...

Chuyện này loạn đến mức ba mẹ ruột cho rằng để con trai mình sánh đôi với một kẻ ốm yếu mới tỉnh lại từ trong trạng thái người thực vật suốt ba năm, không có kiến thức của thời đại trong tương lai cũng không có quyền lực trong nhà họ Phó, như vậy là phù hợp với gia đình nhà bọn họ sao?

Thật là... một câu chuyện nực cười.

Suy nghĩ của hắn còn chưa hoàn toàn tan biến, đã bị giọng nói của Lục Tiêu cắt ngang: "Phó gia tới rồi".
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.