Chương trước
Chương sau
Chiếc xe nhanh chóng chạy trên đường, ánh mắt tựa ngẫu nhiên của Tiểu Chu nhìn sắc mặt chàng trai trẻ hơi nheo lại qua kính chiếu hậu, chỉ nhìn diện mạo và khí chất của Lục Dư tuyệt đối không nghĩ đến cậu giống ăn mày. Tiểu Chu hoàn toàn không cách nào tưởng tượng được, trong nháy mắt hắn liếc nhìn lại gánh nặng không gánh nổi này, vác không vác nổi người có thể dễ dàng chém giết bảy con dị chủng.

Quả thực là quá trâu bò.

Tầm mắt một lần nữa chú ý qua, hắn thấy điện thoại Lục Dư sáng trong một giây, thanh niên tựa hồ cảm nhận được gì bỗng nhiên ngước mắt nhìn vào phía gương chiếu hậu phản lại tầm nhìn như có như không của hắn, trốn tránh cũng không kịp, Tiểu Chu bị đối phương bắt được.

Tiểu Chu: "........"

Nhìn lén người khác còn bị phát hiện, có phải hắn rất ngu xuẩn hay không.

Trên mặt hiện lên nụ cười ngượng ngùng, Tiểu Chu đem một bàn tay vò đầu rồi nhanh chóng đem ánh mắt rời đi, sau đó lại cười trừ hai tiếng: "Cậu Lục đừng để ý, tôi chỉ là cảm thấy rất tò mò. Tôi mới vào bộ phận đặc nhiệm này được hai năm, luôn được nghe các tiền bối nói chuyện về dị chủng, bọn họ đều nói dị chủng rất lợi hại, cho nên khi nghe nói cậu một mình giết bảy dị chủng cùng lúc liền cảm thấy thật không thể tưởng tượng được."

Thậm chí còn khiến hắn hoài nghi:

Các tiền bối lúc trước có phải nhất định đã dùng biện pháp nói quá lên hay không.

Mọi việc như thể chỉ là tưởng tượng

Lục Dư nghe vậy chỉ nói: "Không sao".

Ngón tay vuốt nhẹ màn hình, ánh mắt thu lại hạ tầm nhìn xuống, gõ một chữ 'Được' rồi gửi đi.

Cậu cũng muốn tới tìm hiểu vợ chồng Lục gia một chút.

Lục Dư trở lại căn nhà mình thuê không bao lâu thì nhận được tin nhắn của Dương Chương, nội dung thật ra rất đơn giản, không phải nói cho Lục Dư biết hắn đã bắt đầu hành động, mà là đã gửi một câu hỏi và dòng link liên kết: "Xem tôi livestream không?"

Lục Dư ấn theo link đi vào, màn hình rất nhanh chuyển sang phần mềm phát sóng trực tiếp. Hình ảnh Dương Chương ngồi bắt chéo đôi chân dài dựa trên ghế sofa, vẻ mặt thư thái có vẻ đặc biệt nhàn nhã bình tĩnh. Ánh mắt Lục Dư quét một vòng nhìn xem số người trên màn hình là mười mấy vạn.

Dương Chương: "Đi ngang qua ăn dưa(1) thì mọi người nhớ chia sẻ link phòng livestream cho các huynh đệ tỷ muội khác cùng ăn nhé, khi nào nhân khí(2) đến 30 vạn tôi sẽ cùng mọi người tán gẫu, tiết lộ một chút cho các người về bí mật mới của hào môn thế gia, có cảm thấy hứng thú không nào. Huhm----vậy hãy chọn truyện ngắn gần đây nhất để nghe xem gia đình Lục gia ra sao đi? Đối tượng chính là Lục Lịch và vị kia của Lục gia nha~".

(1): "Dưa" theo thuật ngữ CBIZ là chỉ những tin đồn (rumor).

(2): Nhân khí: Độ nổi tiếng, độ phổ biến, thể hiện qua lượng fan hâm mộ.

Sự thật chứng minh tin tức bát quái luôn khiến người ta tò mò. Chỉ trong năm phút ngắn ngủi, số người trong phòng phát sóng của Dương Chương thẳng tắp bay lên một mạch đạt tới 50 vạn. Đương nhiên, trừ bỏ người ngoài đơn thuần chỉ dạo quanh ăn dưa, còn có không ít là fans của Lục Lịch. Lục Dư nhìn làn đạn bùng nổ, mười câu có tám câu đang mắng Dương Chương không biết nhục tung tin bát quái để cọ nhiệt với lưu lượng trên người Lục Lịch nhà bọn họ.

Làn đạn xem đến hoa mắt, Lục Dư lập tức tắt đi.

Sắc mặt của Dương Chương lập tức hưng phấn khi thấy số người xem tăng chóng mặt, hắn hoàn toàn không thèm để ý tới fans Lục Lịch đang nhục mạ mình. Bản thân là một paparazzi nhiều năm như vậy, cả nhà hắn từ trên xuống dưới đến cả mười tám đời tổ tông cũng bị mắng chửi đến hơn vạn lần rồi, huống chi bây giờ chỉ là ẩu đả nhỏ nhoi không đáng để trong mắt.

Nét mặt tươi cười, hắn nói: "Mọi người đều tới rồi sao? Tôi đây nói thẳng trước, tin nóng tiếp theo của tôi có thể sẽ khiến ai đó không vui, ai cũng biết Lục gia là một gia tộc giàu có ở thủ đô của chúng ta, nếu một ngày tôi đột nhiên biến mất không thấy bóng dáng tăm hơi----làm phiền mọi người giúp tôi báo cảnh sát ha, người bị hiềm nghi số một là ai chắc trong lòng các người đều biết rõ ràng mà?".

[Ha ha ha, cười chết thôi, cậu mau bắt đầu đi]

[Mở đầu chính là một câu âm dương quái khí, nhưng tôi thích]

[Ý của Dương ca là người thì đều hiểu, chính là Lục gia kia làm đi. Cho nên, Dương ca có thù oán gì với bọn họ vậy? Mau nói đi]

[Mẹ nó, mày bị bệnh sao? Nếu mày bị xe tông ch.ết cũng là Lục gia làm sao?]

[Ôi, fan Lục Lịch phía trước ơi đừng nói như vậy, vạn nhất đó thật sự là xe của Lục gia thì sao?]

[Chí mạng a ha ha ha ha]

Nhìn cảm xúc mãnh liệt như lửa trên bão bình luận, Dương Chương không nhịn được cười một tiếng dưới đáy lòng. Hắn vẫn luôn dựa vào loại biện pháp này để bảo toàn chính mình. Phù Xuyến nói hắn là lớn gan lớn mật, đơn giản chính là bởi vì hắn dám đem chính mình ra bên ngoài, giống tên lưu manh đem lời nói tựa như di ngôn trước khi chế.t đi khiêu khích. Đến lúc đó phàm là Lục gia có làm gì đối với hắn, đều là hành vi chột dạ.

Đến luật sư biện hộ cái gì cũng đều là không đau không ngứa không thể lay chuyển.

"Nào, tôi biết các bạn đều rất quan tâm đến chuyện nhị thiếu gia Lục gia đúng hay không? Tôi nói luôn, nhị thiếu gia Lục gia tên thật là Lục Dư, được sinh ra không bao lâu đã bị vợ chồng Lục gia nhanh chóng đánh mất. Sau một lần huy động tìm không được, nói là vì an ổn tâm tình Lục phu nhân, vì thế Lục gia lại nhận nuôi một đứa con trai. Người này chính là tiểu thiếu gia cao quý trong miệng các người- Lục Lịch".

"Lục Dư vẫn luôn sinh hoạt ở khu phố cũ phía Nam thành phố, đi theo đám ăn mày lớn lên. Vốn không ai có thể thay thế thân phận thiếu gia của cậu ta trong gia đình hào môn, cớ vì sao fans nhà ai đó lại không biết xấu hổ mắng chửi người ta, phải chăng có phải đây là khả năng tự tin của gà rừng hay không?. Ngày đó khi tôi xem buổi phát sóng trực tiếp xong liền đi tới khu phố cũ thành Nam tìm đám ăn mày kia, tôi có ghi lại video, mọi người mau mau xem nè------"

Dương Chương từ sofa đứng lên lấy tới một chiếc máy tính, mở ra trên mặt bàn một tệp file, lấy ra trong đó một cái video, ấn phát.

Có thể thấy trong video nhóm ăn mày này lớn nhỏ đều có, tuổi không đồng đều, quần áo trên người đặc biệt bẩn, đứng đầu là người có chòm râu bị làm mờ mặt, vạt áo màu trắng ố vàng chỗ thì loang lổ màu đen như bị đổ mực lên, tuy rằng xem không rõ, lại làm người ta liên tục nhíu mày.

Giờ khắc này đại đa số người đều bỗng dưng nhảy ra một ý nghĩ:

Vị nhị thiếu nhà họ Lục thật sự lớn lên từ hoàn cảnh như vậy sao?

Đối lập toàn hoàn với Lục Lịch, kia thật đúng là khác nhau một trời một vực.

Ý nghĩ còn chưa tan, trong video lão ăn mày nói một lần nữa hấp dẫn lực chú ý của bọn họ: "....Cái nhà kia đối xử với nó rất tệ, cha không thương mẹ không yêu, dấu tay trên mặt chính là do cha nó tát...Làm gì có chuyện đó, bình thường đứa bé đó rất ngoan. Nói khó nghe thì nó chính là cái túi trút giận,... Theo tôi thấy, cái nhà kia khẳng định là chướng mắt cái thân phận ăn mày hai mươi năm của nó, nhưng đã tìm thấy rồi thì không thể nói là không cần."

[Wtf, là thật sao?!]

[Như thế nào còn đánh người nữa? Năm tôi lên mười ba tuổi đã không đánh tôi nữa rồi!]

[Nói thật, tôi có thể lý giải được lời lão ăn mày kia nói, dù sao cũng liên quan tới danh môn vọng tộc, tìm về được một đứa con trai làm ăn mày thì đúng là khiến thanh danh không tốt lắm.]

[Lạ nha. Những người nhà giàu này không phải đều rất chú ý tới bên ngoài sao? Tôi nhớ rất rõ công ty nhà họ Lục thời gian trước đã quyên góp 1 tỷ, lúc đó ai cũng khen ngợi].

[Nói đến cũng thật làm người ta nực cười, fans bọn họ lúc ấy còn không phải nói rằng năm ngàn vạn trong đó đều là tiền tiêu vặt của Lục Lịch hay sao? Đây mẹ nó ảo thật, nhị thiếu Lục gia này đến cuối cùng là đã tạo phải nghiệp gì a].

[Có thể đừng lấy lời của lão kia đó rồi so sánh Lịch Lịch với cái thứ nhị thiếu kia được không? Mặc kệ nói thế nào thì vẫn là Lục Lịch ở bên cạnh ba mẹ 20 năm, tên kia chăm sóc ba mẹ nó sao? Đây chính là suốt 20 năm, đều có tình cảm tốt đi?].

[Nếu như vậy thì tại sao cứ một mực muốn đem Lục Dư trở về? Tìm về rồi cũng không đối xử cho tốt. Theo lý mà nói, giả sử tôi đánh mất đứa con suốt 20 năm thật vất vả mới tìm được về, tôi không phải càng nên đối tốt với nó, bồi thường cho nó hay sao? Nói đến cuối cùng chính là muốn một cái thanh danh tốt----nhìn đi, ném con mình suốt 20 năm nhưng vẫn luôn tìm kiếm, cuối cùng tìm bằng được về để chứng tỏ nhà mình chú trọng tình thân huyết thống. Kết quả sau khi tìm được rồi là thế này?].

Làn đạn hiếm thấy mà ngừng vài giây, Dương Chương đúng lúc cười nói: "Đừng nóng vội a, thú vị hơn còn ở phía sau, các bạn đoán thế nào? Tôi vừa rời khỏi căn nhà của nhóm ăn mày kia liền có một đám người lái xe đến tìm đám ăn mày đó. Các bạn đoán, đám người kia là ai a?".

!!!!

Này mẹ nó còn muốn đoán?

Trong đầu mọi người nháy mắt đều toát ra ý nghĩ như vậy.

Trong video một người mặc áo đen xuất hiện, làn đạn cứ thế bùng nổ.

[Đầu tiên chúng ta bài trừ nhị thiếu Lục gia, cậu ta không thể nào đi nổi chiếc xe tốt như vậy (đầu chó đoán nhầm hy vọng các vị thủ hạ lưu tình)].

[Tiếp theo chúng ta bài trừ ăn dưa quần chúng (trừ bỏ Dương ca không ai nhàn rỗi không có chuyện gì chạy tới tận khu phố cũ thành Nam điều ra tình huống)].

[Cuối cùng tôi là cháu ngoại chi thứ tám có chú đang làm tài xế cho Lục gia khẳng định rằng biển số xe này chính là của Lục gia.]

[Các người chắc chưa? Ai mà biết được có phải Lục Dư mua chuộc Dương Chương cùng nhau thông đồng dựng lên một vở kịch hay không? Một đám trở thành con khỉ bị chơi xoay mòng mòng còn không biết tức giận, lại cảm thấy mình rất thông minh sao?]

[Ai nha~ fan tỷ tỷ của Lục Lịch sao lại tức giận thế, các người thật trân(3) nha, trân đến nỗi ngoài miệng vẫn luôn nhớ luôn mong vậy mà ngay cả số điện thoại của anh hai cũng không nhớ.]

(3): trơ trơ ra, không biết xấu hổ

[Lầu trên chính là âm dương sư trong truyền thuyết sao? Đại sư có thu nhận đồ đệ không?]

Mắt thấy làn đạn đã hoàn toàn bị quần chúng ăn dưa chiếm lĩnh, điên cuồng trào phúng Lục gia cùng Lục Lịch, fans Lục Lịch quả thực tức đỏ con mắt. Bọn họ bảo hộ Lục Lịch từ trước tới nay đều là hình tượng con người thập phần ưu tú, hắn kính trọng tiền bối yêu thương người nhà, đối với fans lại đặc biệt sủng ái, người như vậy không nên bị trào phúng chửi rủa mà phải được nâng niu trong lòng bàn tay, thế nhưng bây giờ lại bị đám người Dương Chương tùy ý vũ nhục.

Hơn nữa, ai biết được lời của lão già ăn mày kia có phải có phải sự thật hay không? Ai dám chắc đám người áo đen kia thật sự là người của Lục gia?

Đây mẹ nó là bịa đặt!

Một fan lớn của Lục Lịch nghe tin chạy tới phòng livestream, nàng một bên nhìn Dương Chương kia đắc ý cười, gương mặt xinh xắn không hề che giấu vẻ hận đến nghiến răng nghiến lợi, mặt khác một bên ở trong fan club trấn an các fan.

Ngải ai gia: [Các vị fans đừng nóng vội, tôi đề nghị báo cáo phòng phát sóng trực tiếp].

Lời này vừa nói ra, các fan lập tức mồm năm miệng mười mà bình tĩnh lại.

Fan mẹ số một của Lịch Lịch: [Chúng tôi đều báo cáo rồi, nhưng phòng livestream kia vẫn luôn ở đó].

Đi ngủ để tìm ước mơ: [Ha ha ha fan mẹ không cần lo lắng, Ngải tỷ đã nói thì nhất định có thể report nó rớt xuống, tỷ ấy có anh là quản lý Hắc Kính livestream].

Ngải ai gia: [Đúng].

Đối với nhân viên quản lý Hắc Kính livestream mà nói, tạm thời muốn cấm một phòng phát sóng trực tiếp nào đó là điều dễ như trở bàn tay, huống chi phòng live của Dương Chương đang phải đối mặt với một lý do vô cùng bất lợi: Bịa đặt sự thật.

Anh Ngải nhìn màn hình đen như mực với màn bình luận đầy dấu chấm hỏi, cười nhạo một tiếng, ngay sau đó nhắn cho em gái một câu: [Nhớ mời anh ăn cơm nha].

Ngải ai gia lập tức đáp lại: [Mời anh ăn một bữa tiệc lớn với bọn em].

Được đãi một bữa tiệc lớn biểu tình anh Ngải trông rất tốt, hắn đang muốn đứng dậy đi tới phòng công tác, giây tiếp theo phía sau máy tính nằm đối diện thò ra một cái đầu, đồng nghiệp dùng ánh mắt quái dị liếc nhìn hắn một cái: "Cậu cấm sóng phòng livestream của Dương Chương?".

Anh Ngải cười như không cười: "Làm sao vậy? Không có việc gì thì đi bịa đặt trên phòng phát sóng trực tiếp, như thế không thể cấm sao? Không cấm thì chờ đến người bên Lục Lịch tìm được thời điểm thuận lợi khởi tố Dương Chương, thuận tiện kiện luôn cả chúng ta thì sao?"

Đồng sự cũng không hiểu được trong lời hắn nói, vì cái gì mà ngữ khí cao lên, bất quá hắn cũng chẳng thèm để ý, chỉ ý vị thâm trường mà nói: "Chúc cậu may mắn".

Nói là chúc hắn may mắn nhưng anh Ngải lại cảm thấy như đối phương đang nói 'Ngày cậu chết không xa rồi'. Hắn cũng chẳng để ý quá nhiều, xoay người muốn đi toilet. Kết quả người còn chưa từ cửa toilet bước ra, hắn lại nhận được tin nhắn của em gái hắn: "Anh, sao lại thế này, phòng phát sóng trực tiếp của Dương Chương tại sao lại khôi phục?"

Anh Ngải: "? "

Hắn chạy nhanh trở lại phòng công tác bên trên mở phát sóng trực tiếp ra, chỉ nghe thấy bên trong truyền ra tiếng cười như có như không của Dương Chương: "Ai dô phòng livestream bị cấm trong chốc lát, đây là chột dạ sao? Cũng không cần nhanh như vậy đi. Bất quá trời xanh có mắt, phòng phát sóng trực tiếp vậy mà được khôi phục a."

Anh Ngải nghiến răng nghiến lợi, đang một lần nữa muốn phong sát phòng livestream này, phía sau cửa đột nhiên bị đẩy ra, tổng phụ trách mặt vô biểu tình nói: "Lý Gia Hào? Lạm dụng chức quyền làm đến rất trơn mượt ha, ngày thường cũng làm không ít phải không? Tới phòng tài vụ lãnh tiền lương tháng này đi, cậu cũng có thể thôi việc được rồi."

Cả người anh Ngải chấn động, trong phút chốc phảng phất cảm giác được màng nhĩ rung lên ù ù, có chút nghe không rõ người phụ trách đang nói gì, ánh mắt hắn kinh ngạc trong vô thức nhìn sang những đồng nghiệp khác, thấy đồng nghiệp hết sức đồng tình mà nhìn hắn, giơ điện thoại lên.

Là nhóm chat công việc của bọn họ, năm phút trước tổng phụ trách đã sớm @ toàn nhân viên, nói: [Sếp phân phó ai cũng đừng động vào phòng phát sóng trực tiếp của Dương Chương, nên làm gì thì làm đi.]

Anh Ngải ngồi ngây ngốc ở trên ghế, đôi tay ôm đầu nắm chặt tóc, đôi mắt đỏ bừng.

Thế, thế nào lại thành ra như vậy?

Sếp lớn của bọn họ không phải là tổng giám đốc Hàn thị—Hàn Thanh Nham sao? Hắn ta tại sao lại quản mấy chuyện nhỏ như lông gà vỏ tỏi này?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.