“Em nói cái gì? Mười bốn tuổi?”
“Chín năm trước, Phó Dịch đẩy một đứa bé rơi xuống hồ và bị mời phụ huynh.” Chu Thanh Ý hít sâu một hơi: “Em chính ra đứa bé đó.”
Phút chốc, đôi mắt Phó Chi Tề hơi mờ mịt. Anh nghiêng người về sau một chút, buông Chu Thanh Ý ra. Thật khó mà tin được đứa bé gầy yếu trong trí nhớ của mình lớn lên sẽ là thanh niên cao ráo, đẹp đẽ nhường này.
“Vậy là em không hề mất trí nhớ phải không?”
“Em không.”
“Em từng nói ‘Cần pheromone’, ‘Ai cũng không nhớ được’...’’
“Đều là giả bộ hết.” Chu Thanh Ý đáp” Chỉ có tình yêu của em là thật.”
Em dùng pheromone làm cái cớ để nói lên tình cảm thiết tha không dám để lộ.
Nhất thời Phó Chi Tề chẳng thể nói nên lời. Tất cả dũng cảm của Chu Thanh Ý đều dồn hết vào việc thổ lộ bí mật, không nhận được câu trả lời càng khiến em thêm lo sợ, bất an.
Nắm lấy áo anh, Chu Thanh Ý thỏ thẻ: “Em lừa anh như vậy, anh còn cần em không?”
“Lại giả vờ đáng thương.”
Tuy nói thế nhưng anh vẫn nghiêng người và ôm lấy Chu Thanh Ý.
“Nói rõ cho tôi.” Phó Chi Tề vỗ nhẹ vào lưng em: “Tại sao phải giả vờ mất trí nhớ?”
“... Bởi vì còn một năm nữa là phải ly hôn rồi. Nếu em lấy cớ mất trí nhớ do tai nạn, không còn chỗ nương tựa thì mới có thể ở lại.”
Nghe Chu Thanh Ý nói thế, Phó Chi Tề cũng nhớ lại.
“Lúc tai nạn, em cố ý che cho tôi đúng không?”
Em trả lời, em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-nguoi-toi-lien-hon-bi-mat-tri-nho/1737670/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.