“Chạy nhanh hơn chút nữa” Phó Chi Tề nói.
Tài xế trả lời đây đã là nhanh nhất rồi. Anh ừ một tiếng rồi nhìn bên ngoài cửa sổ. Con ngươi của anh phản chiếu hình ảnh đường phố đang vụt qua.
Phó Chi Tề phát hiện hoá ra bản thân mình không hề rộng rãi như anh nghĩ.
Thời gian lùi về năm phút trước.
Chu Thanh Ý nghe có người gọi tên em. m thanh trầm khàn như đang muốn dụ dỗ.
Quay đầu lại, em muốn nhìn thử xem là ai. Song khuỷu tay vừa rời khỏi quầy bar thì cơ thể bỗng dưng mềm nhũn. Bất đắc dĩ Chu Thanh Ý phải nắm chặt áo của người bên cạnh.
Cả cơ thể gã thả ra pheromone nồng nặc, mở miệng hỏi em: “Em không khỏe à?”
Bọn họ ở sát nhau nên Chu Thanh Ý có thể ngửi được.
Bên trong pheromone của gã không có mùi đào.
Mũi toàn là mùi pheromone dày đặc của gã khiến đầu Chu Thanh Ý phát đau.
Diễn xuất kiểu này chả giống Phó Chi Tề gì sất, Phó Chi Tề chắc chắn sẽ không dùng pheromone để ép em.
Chu Thanh Ý buông tay, nắm chặt quầy bar để cố cầm cự.
Gã lại nói: “Tôi đưa em về nhà nhé?”
Sau đó còn muốn kéo Chu Thanh Ý đi.
Em hất tay gã ra.
“Cút.” Chu Thanh Ý thở hổn hển: “Mày là cái thá gì mà cũng dám bắt chước anh ấy hả?”
Mặt gã đỏ bừng nhưng ánh mắt thì vô cùng lạnh lùng, dữ tợn.
Tên đó hơi bất ngờ song vẫn chưa chịu từ bỏ, liên tục kêu tên em “Thanh Ý”, “Thanh Ý”.
Chu Thanh Ý nghĩ, Phó Chi Tề sẽ không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-nguoi-toi-lien-hon-bi-mat-tri-nho/1737669/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.