Trước khi đến xem triển lãm tranh, Chu Thanh Ý có hỏi Phó Chi Tề: "Chẳng phải chúng ta nên có một cặp nhẫn ạ?"
Dĩ nhiên là bọn họ có, đó là một cặp nhẫn chỉ dùng trong trường hợp quan trọng.
Mà trên thực tế, họ đã đeo nó khi gặp tai nạn xe.
Chu Thanh Ý lại hỏi: "Thế bây giờ nó ở đâu rồi anh?"
Cặp nhẫn dính đầy máu dơ bẩn trong vụ tai nạn. Phó Chi Tề do dự nên đặt làm cặp mới hay làm sạch đôi cũ.
Cuối cùng, Phó Chi Tề chỉ nhờ người đưa đi làm sạch.
"Sao vậy? Tôi đang giữ chúng."
"Chúng ta cần phải đeo mà." Em lấy lý do chính đáng nói: "Triển lãm tranh cũng là nơi công cộng, sẽ bị người ta nhìn thấy. Cho nên chúng ta cũng cần tỏ ra thân mật chứ."
... Thiệt là một lý do cực kỳ gượng gạo.
Nhưng Phó Chi Tề không hề phản bác.
Đưa nhẫn cho Chu Thanh Ý và nhìn em tự đeo nó vào, tầm mắt của Phó Chi Tề dừng trên chiếc nhẫn một chốc rồi rời đi.
Từ khi Chu Thanh Ý xuất viện, em chưa từng bước ra khỏi cửa trừ hai lần đi hồi phục chức năng. Huống chi lần này còn có Phó Chi Tề đi cùng nên suốt đường đi, đôi mắt Chu Thanh Ý luôn cong cong. Tâm trạng rất rất vui luôn.
Đây là triển lãm tranh của một bậc thầy nổi tiếng thế giới.
Đối với tác phẩm của mình, Chu Thanh Ý lúc nào cũng "vạch lá tìm sâu". Nhìn em chẳng bao giờ có hứng thú với chúng. Thế mà bước vào buổi triển lãm, dùng mắt thường cũng thấy được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-nguoi-toi-lien-hon-bi-mat-tri-nho/162073/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.