Thành phố M sát núi gần biển.
Đêm về khuya, đèn đóm trong thành phố đã tắt gần hết, chỉ còn vài đốm sáng lác đác trong bóng tối.
Mà ở một nơi khác, đại dương đã nằm nghỉ, bờ biển tối tăm không một tia sáng, chỉ có thể nghe thấy tiếng sóng cuộn từng cơn.
Một chiếc xe dừng lại bên bến cảng.
Quanh bến có rất nhiều kho hàng, bóng đen của chúng thấp thoáng trong bóng đêm, trông có vẻ ma mị.
Cửa xe mở ra, một người đàn ông trung niên mặc áo ba lỗ, quần đùi bước xuống. Gã gãi cái cằm kín râu quai nón của mình, quay lại nói với người trong xe: “Cậu đợi chút, tôi vào trong nói với họ đã.”
Chàng thanh niên trong xe gật đầu: “Được.”
Bóng người đàn ông khuất dần giữa những kho hàng, thoắt cái đã bị bóng đêm dày đặc nuốt chửng.
Diệp Ca mở cửa xe bước xuống.
Nhiệt độ ở đây lạnh hơn trong thành phố đôi chút.
Gió biển ẩm ướt thổi tung mái tóc anh, cuốn theo mùi vị tanh mặn.
Diệp Ca ngước mắt, đăm chiêu nhìn những kho hàng trên bến cảng đằng xa, bầu trời u tối trên cao phản chiếu thật sâu vào trong mắt anh.
Đằng trước…không có gì hết.
Nhưng kiểu “không có” này khác hẳn với cảm giác ở người đàn ông ban nãy… Trên người gã đàn ông kia không có âm khí hay bất cứ thứ gì còn sót lại sau khi được đạo cụ cường hóa, là mùi của người sống bình thường, nhưng ở đây lại khác.
Diệp Ca hoàn toàn không cảm nhận được bất cứ thứ gì.
Âm khí, sức sống, ngay cả không khí ẩm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-nguoi-choi-vo-han-luu-ve-huu/341197/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.