Ban đêm.
Bệnh viện chìm trong sự tĩnh lặng, hành lang không người sáng đèn, hai thành viên ban Chiến đấu nghiêng người ngủ trên ghế.
Đèn trong phòng đã tắt.
Nhìn qua vách kính cách ly trong suốt sẽ thấy được một bóng người hơi gồ lên trên giường.
Trong bóng tối, tiếng gặm nhấm “rột rột” khiến người nghe rợn tóc gáy vang lên, màn đêm sâu thẳm khiến âm thanh ấy càng thêm quái dị.
Triệu Đông nằm trên giường, sốt cao đến mê man.
Ý thức của cậu ta không còn rõ ràng, nhưng vẫn chưa ngất hẳn.
Cậu ta có thể cảm nhận được có thứ tà ác nào đó đang sinh trưởng trong cơ thể mình, tham lam gặm nhấm máu thịt và các nội tạng của mình. Cảm giác tê ngứa và đau đớn ấy như thể có hàng triệu con sâu bò trên xương cậu ta, khiến cậu ta sống không bằng chết.
Ánh đèn ngoài hành lang chiếu qua cửa sổ vào căn phòng tối tăm, trở thành nguồn sáng duy nhất trong phòng.
Một bóng đen lặng lẽ xuất hiện dưới ánh đèn mờ ảo.
Là ảo giác sao?
Hay cậu ta sốt quá nên lú lẫn rồi?
Triệu Đông đang yếu ớt bèn nhọc nhằn hé mắt, hòng nhìn rõ bóng người đang đi đến cạnh giường.
Tấm chăn trên người cậu ta bị vén ra.
Những sinh vật kí sinh trong người Triệu Đông bỗng trở nên nóng nảy, va chạm khắp nơi trong cơ thể cậu ta.
Triệu Đông rùng mình, vô thức muốn vùng ra để tránh.
Đúng lúc này, cậu ta bỗng thấy mắt mình tối sầm.
Một bàn tay lạnh như băng lẳng lặng phủ lên mí mắt nóng rực của cậu ta.
“Suỵt.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-nguoi-choi-vo-han-luu-ve-huu/341182/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.