Từ sâu dưới mặt đất nứt nẻ, đống thi thể vặn vẹo vươn lên. 
Khối thịt đỏ tươi với bề mặt bóng nhẫy ngọ nguậy dưới màn trời đen kịt. 
Dù có bao nhiêu thi thể đã bị chém đứt, hay bị tấn công đến mức nào, chúng vẫn có thể mọc lại nhanh chóng. 
Như thể hoàn toàn không cách gì có thể gây thương tổn cho bà ta. 
Người phụ nữ lơ lửng giữa không trung, làn da tái nhợt nổi bật giữa không gian xen lẫn tối đen và đỏ tươi, cơ thể bên dưới khiến làn da thùng thình lụp sụp biến dạng, khuôn mặt méo mó cúi xuống cùng giọng nói dịu dàng phát ra khiến người ta rợn tóc gáy: 
“Sao các ngươi vẫn chưa chịu hiểu?” 
Sau lưng bà ta, xúc tu khổng lồ được sức mạnh to lớn bao bọc, tấn công hai người họ với tốc độ sét đánh không kịp bưng tai. 
Lưỡi dao sắc bén lóe lên ánh sáng rét lạnh, đáp lại nó là các chi gãy lìa. 
Tại vết cắt, vô vàn bướu thịt ngọ nguậy mọc ra. 
“Các ngươi không thể làm ta bị thương.” 
Một tay Diệp Ca nắm chặt chuôi xương dài của lưỡi hái, máu tươi như những con rắn màu đỏ uốn lượn trên da anh, chảy xuống bàn tay anh, thấm vào những đường vân. 
Chuôi xương bị máu tươi nhuộm đỏ. 
Sắc mặt anh tệ đến đáng sợ, nhợt nhạt đến mức như có thể tan vào màn đêm sau lưng trong chớp mắt, đôi mắt nhạt màu nhìn về phía Mẹ đang lơ lửng giữa không trung cách đó không xa, bóng tối cuộn trào trong mắt. 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-nguoi-choi-vo-han-luu-ve-huu/2989148/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.