Chương trước
Chương sau
Diệp Ca chợt dừng bước.

Không đúng.

Trong bóng tối phía trước, ác ý giảm bớt một cách nhanh chóng và mãnh liệt, như đang… biến mất một cách bất ngờ.

Diệp Ca nghiến răng, ngước mắt nhìn lên đỉnh đầu.

Tuy làm vậy có thể sẽ khiến đám lệ quỷ trong thành phố M phát hiện, nhưng…

Không thể đợi được.

Lưỡi hái khổng lồ trong tay anh lóe lên một vòng cung rét lạnh, ngay khi nó rơi xuống, bức tường dày cộp phía trước đột nhiên bị cắt rời, ầm ầm đổ sập, khói bụi bay lên cuốn theo mùi tanh nồng như kim loại.

Cách đó không xa là một cái hố sâu hoắm.

Diệp Ca dừng lại trước cái hố, cúi đầu nhìn xuống.

Đó là một cái hố đen ngòm, nhìn mãi không thấy đáy, hương sền sệt của ác ý phả ra từ bên trong thấm vào lớp đất, nhưng Diệp Ca lại thấy rất rõ bên dưới chẳng có gì.

Diệp Ca tròn mắt nhìn vào khoảng không tối tăm sâu thẳm, cái hố như cũng đang nhìn anh, như hốc mắt lẻ loi lẳng lặng nhìn chằm chằm chàng thanh niên trước mặt mình.

…Sao lại vậy?

Chưa bắt đầu tế máu, Mẹ sẽ không dẫn ác ý đi.

Chẳng lẽ kế hoạch của anh bị phát hiện?

Không thể nào.

Diệp Ca lập tức bác bỏ ý nghĩ này.

Nếu thật sự anh đã bị phát hiện, vậy hiện tại chỗ này cũng không nên không có lấy một bóng người mới phải.

Nhưng Mẹ không thể tiến hành huyết tế khi không có anh ở đó được, anh là một trong số những chất dẫn cần thiết…

Giây kế tiếp, Diệp Ca như chợt hiểu ra gì đó, con ngươi anh nhanh chóng co lại.

Cảm giác lạnh lẽo thấu xương xộc lên như bị nhũ băng đâm vào khoảng trống giữa các đốt xương sống khiến anh gần như rùng mình.

Anh chầm chậm ngẩng đầu, ngón tay lạnh băng chạm lên môi mình.

Bên dưới làn da nơi bị cắn hôm qua đã được chữa lành lại đau âm ỉ.

Những đầu mối trước đó bị anh xem nhẹ bỗng nối liền, liên kết những mảnh rời rạc lại với nhau.

Diệp Ca quay phắt lại nhìn chằm chằm vào bóng tối, như lưỡi dao sắc bén đâm xuyên tất cả không gian vật chất và phi vật chất.

Anh nhanh chóng đưa ra kết luận.

Thời gian…

Không kịp nữa.





Ao máu ùng ục cuộn trào bốc hơi, mặt đất rung lắc dữ dội dưới những chấn động kịch liệt, mây mù trên đầu như sóng lớn gầm thét, cuốn lên từng đợt sóng lớn đỏ sẫm.

Nồng độ âm khí và ác ý trong không khí đặc sệt đến mức khiến người ta khó thở.

Tất cả những người đang có mặt nơi này đều tái mặt trợn mắt đăm đăm nhìn cảnh tượng ngoài sức tưởng tượng trước mặt, nỗi sợ dâng tràn từ sâu trong linh hồn họ.

Thế này… quá đáng sợ.

Nhóm người từng tham gia trò chơi như BLAST và Trần Thanh Dã tuy khá hơn chút ít nhưng sắc mặt cũng khó coi chẳng khác gì, cảm giác nguy hiểm rèn ra được từ bao trận chiến nhắc nhở họ, điên cuồng rít gào lôi kéo họ chạy đi nhưng đôi chân như đã mọc rễ cắm chặt xuống đất, không tài nào di chuyển lấy nửa bước.

Đúng lúc này, Trần Thanh Dã bỗng cảm thấy tay mình bị thứ gì đó kéo lấy.

Vệ Nguyệt Sơ chớp mắt nhìn anh ta.

“!” Trần Thanh Dã chợt mở to mắt, như không dám tin vào mắt mình.

Sao…

Sao có thể?

Vả lại, cô đi ra từ chỗ nào?

“Suỵt” Vệ Nguyệt Sơ vội vàng nhéo anh ta, sau đó nhỏ giọng nói với Trần Thanh Dã:

“Nhanh lên, tế máu sắp bắt đầu rồi, toàn bộ con người phải nhanh chóng rời xa khu vực này, nếu không sẽ bị cuốn vào.”

Đây chính là nhiệm vụ lần này của cô.

Nếu để những lệ quỷ dưới quyền Kê Huyền làm, e là sẽ không lấy được niềm tin của Cục quản lí, chỉ có thể để người quen của họ đảm nhiệm việc này.

Quỷ ảnh do Kê Huyền phái tới, vừa rồi còn đánh nhau sứt đầu mẻ trán với họ ngoái lại, kín đáo ra dấu với họ.

…Chính là lúc này.

BLAST và Trần Thanh Dã nghiến răng, cuối cùng nhìn lại ao máu cuồn cuộn cách đó không xa rồi dẫn theo những thành viên khác của Cục quản lí rút lui theo Vệ Nguyệt Sơ… Động tác của thiếu nữ lặng lẽ không chút tiếng động, như thể đã vô cùng quen thuộc với khu vực xung quanh, nhìn sơ cũng biết đã lên kế hoạch cẩn thận, dùng cách không khiến ai chú ý đến để âm thầm rời khỏi nơi tế máu.

Mặt đất rung động ngày càng kịch liệt.

Lớp đất khô cằn nứt ra, chất lỏng sền sệt đỏ thắm chảy vào, sương mù dày đặc do ác ý ngưng kết trôi lơ lửng trong không khí.

Bên dưới là ranh giới phân cách giữa thế giới thực và phía bên kia.

Kê Huyền cúi đầu nhìn tấm màng nọ, các chi đỏ tươi của Mẹ đang giương nanh múa vuốt bên kia tấm màng, cục thịt ngọ nguậy chực chờ chọc thủng tấm chắn trong giây lát.

Sức mạnh trong cơ thể hắn như bị thứ gì đó lôi kéo, đang cuồn cuộn không ngừng trôi tuột đi, sức lực dần mất đi từ bàn chân, cảm giác ớn lạnh như loài rắn trườn lên.

Hắn khẽ cười, ánh sáng lạnh lẽo lóe lên trong đôi mắt đỏ rực.

Sắp rồi.

Cơ thể con người của Mẹ lơ lửng giữa không trung, mắt bà ta cụp xuống, mạch máu dưới lớp da tái nhợt ngọ nguậy phập phồng, vẻ mặt cực kì bình thản. Bà ta chầm chậm nhấc tay, ao máu dưới chân nhanh chóng bốc hơi theo động tác của bà ta.

Bỗng nhiên, con ngươi bà ta co lại, động tác đột ngột dừng lại.

Mẹ quay sang chòng chọc nhìn Kê Huyền, gương mặt vừa mới nhàn nhã thản nhiên bỗng trở nên dữ tợn: “Ngươi…”

Bụng Kê Huyền đột nhiên nhộn nhạo.

Ngay sau đó, hắn còn chưa kịp phản ứng cổ họng đã bị xúc tu đâm lên từ dưới mặt đất siết chặt.

Diệp Ca đứng bên cạnh hắn bị kéo lên như con diều đứt dây, cơ thể cao gầy của chàng thanh niên đột ngột tan vỡ, biến thành con rối lớn cỡ bàn tay, sau đó bị xé toạc thành mảnh vụn.

“Sao ngươi dám!!” Vẻ mặt Mẹ vô cùng đáng sợ, gương mặt nhăn nhó, dưới da rỉ ra chất lỏng đỏ tươi.

Xúc tu tiếp tục mọc dài, kéo Kê Huyền lên giữa không trung, rồi siết chặt.

Hắn gần như có thể nghe thấy tiếng xương mình bị bẻ gãy, sau đó lại nhanh chóng nối lành.

Kê Huyền nghiến chặt hàm răng giữa cơn đau, do tế máu mà cả người hắn vẫn không có chút sức lực nào, gần như không thể đánh trả lại.

Tại sao?

Rõ ràng tế máu vẫn chưa hoàn thành, sao Mẹ đã phát hiện hắn giở trò?

“Ngươi thật to gan.” Giọng Mẹ khàn đặc như ác quỷ: “Nếu vậy, hẳn là ngươi đã sẵn sàng trả giá thật đắt…”

Vô số các chi dính dớp nhào lên từ dưới mặt đất.

Xen giữa hắc ám và đỏ rực, tiếng lưỡi dao sắc bén rạch ngang không trung đột ngột vang lên…

Như ánh trăng rét lạnh nhẹ nhàng vạch qua, hệt như nụ hôn dịu dàng từ không trung nhưng lại lóe lên vẻ sắc bén trí mạng.

Giây kế tiếp, huyết tương văng tung tóe, xúc tu quấn quanh cổ tay và cổ chân Kê Huyền đột nhiên đứt rời rồi bay thẳng ra ngoài.

Cơ thể Kê Huyền rơi xuống.

Xuyên qua sương mù dày đặc và khói bụi, cánh tay mảnh khảnh của chàng thanh niên cuốn theo mùi máu khắp người ôm eo đối phương, kéo hắn rời khỏi ao máu.

Hai người rơi xuống cách đó không xa.

Kê Huyền sửng sốt.

Hắn quay sang: “Anh…”

Giọng nói khàn khàn kẹt trong cổ họng, ánh mắt hắn chạm phải vạt áo nhuốm đẫm máu tươi trước ngực đối phương.

Máu tươi từng lớp thấm dần ra ngoài, vạt áo bị cắt rách lộ ra lồng ngực máu thịt mơ hồ.

Từ nơi dán chặt giữa hai người, Kê Huyền có thể cảm nhận được xúc cảm ấm áp lan truyền sang.

Mùi hương trên người đối phương… là của con người.

…Giờ thì hắn đã hiểu chuyện gì xảy ra rồi.



Chàng thanh niên lẳng lặng đứng trước cái hố đen ngòm.

Vực sâu dưới chân anh vẫn tỏa ra mùi hương còn lưu lại của ác ý.

Dù có lập tức lên đường chạy đến chỗ tiến hành tế máu ngay bây giờ, anh cũng không đủ thời gian.

Cách duy nhất để ngăn việc tế máu lại… là khiến Mẹ phải chủ động dừng lại.

Diệp Ca nhấc tay, bàn tay đâm thẳng vào ngực mình.

…“Khối thịt này phải chờ đến giây phút cuối cùng mới có thể lấy ra, vì ngay khi nó được lấy đi, Mẹ cũng sẽ phát hiện.”

Bà ta sẽ lập tức biết được, vị trí chính xác của một chi trưởng khác của mình là ở đâu.

Lưỡi dao sắc bén lấp lánh ánh sáng rét lạnh lóe lên giữa ngón tay Diệp Ca.

Mũi nhọn đâm thủng da anh, cắt rách máu thịt, máu tươi đỏ thắm sền sệt ào ra từ vết thương, thấm ướt vạt áo anh trong chớp mắt.

Gương mặt chàng thanh niên lạnh băng mà tái nhợt, đôi mắt cụp xuống, dưới hàng mi dài, màu đỏ trong mống mắt anh dần rút đi, con ngươi màu hổ phách nhạt lóe lên trong bóng tối.

Hơi thở anh run run, nhưng ngón tay lại vô cùng vững vàng, bình tĩnh.

Không sao cả.

Chẳng qua là… moi ra mà thôi.



Kê Huyền cảm thấy cổ họng mình chợt siết lại.

Đau quá.

Như có lưỡi dao đâm vào ngực hắn, tùy ý khua khoắng, kéo lục phủ ngũ tạng của hắn ra rồi cắt nát.

Cảm giác đau đớn này còn kinh khủng hơn gấp trăm ngàn lần so với những gì hắn mới trải qua, khiến toàn bộ thần kinh trong người hắn đều run lên, chẳng khác nào bị khoét sống.

Đau quá.

Hắn nhấc tay, ngón tay run rẩy khựng lại giữa không trung.

Kê Huyền nghiến chặt răng, đầu ngón tay ngần ngại không dám tiến tới thêm chút nào nữa.

Hắn chưa từng có cảm giác như vậy.

Quá đỗi xa lạ, quá đỗi đáng sợ, quá đỗi… hoảng sợ.

“Đau… không?” Giọng người đàn ông khàn khàn, thanh quản như bị đao cùn cắt qua, mỗi một con chữ đều như đau đớn rỉ máu, kể cả khi thở dốc hắn cũng có thể cảm nhận được mùi máu tanh tràn ngập.

Diệp Ca quay sang nhìn đối phương.

Mặt anh tái mét, so với con người anh càng giống lệ quỷ hơn, mồ hồi nhễ nhại trên trán, môi vẫn còn vương vết máu chưa khô.

Ngay sau đó, chàng thanh niên nhấc chân đạp thẳng vào bụng Kê Huyền.

Hắn bất ngờ bị đạp bay ra ngoài, ngã xuống mặt đất cách đó nửa mét.

Kê Huyền ngây người ngẩng đầu.

Giọng nói lạnh lùng của Diệp Ca vang lên:

“Cậu dám lừa tôi?”

Xương khớp tay anh kêu “răng rắc”, như lửa giận đang phừng phừng bốc cháy.

…Nói gì mà chờ đến sau khi mọi chuyện kết thúc, tất cả chỉ là nói dối.

Khá khen cho tên lường gạt mồm mép gian xảo.

Kê Huyền: “…”

Hắn chợt cười, nhưng giọng nói dịu dàng lại như muốn khóc:

“Không phải anh cũng vậy sao?”

Nói cho đã rằng mãi mãi không xa rời nhau, thật ra lại chuẩn bị liều chết một mình.

Đều là đồ lừa gạt như nhau thôi mà.

“Aaaaaaaaaaaa…”

Cách đó không xa, Mẹ tức giận gầm thét rít gào, ao máu đã bốc hơi hơn nửa yên ắng trở lại, ác ý thấm vào mặt đất chảy xuống, khe hở giữa nơi này và bờ bên kia đã khép lại…Tế máu bị cưỡng chế ngừng lại khi mới tiến hành được một nửa khiến năng lượng tổn thất không cách nào bù lại, nếu không phải bà ta dừng lại kịp thời thì nhất định sẽ bị cắn trả và kéo lại về phía bên kia.

Hiện tại, tuy bà ta vẫn còn ở lại thế giới thật, nhưng sức mạnh đã hao tổn hơn nửa.

Mái tóc đen dài xõa tung của Mẹ ướt rượt máu, cặp mắt đỏ rực như lồi ra, chằm chằm nhìn hai người cách đó không xa, cơ thể khổng lồ uốn éo dưới thân xác con người, khiến thân thể bà ta gần như biến dạng:

“Các ngươi dám cãi lời Mẹ của mình…”

Diệp Ca híp mắt.

Lưỡi hái khổng lồ hình trăng khuyết hiện ra trong tay anh, nói: “Để đấy tôi tính sổ với cậu sau.”

Diệp Ca liếc nhìn kê Huyền, chìa tay về phía đối phương:

“Lại đây.”

Kê Huyền giật mình, hắn rề rà nhất tay đặt lên bàn tay đối phương.

Nhiệt độ ngón tay con người khiến hắn như bị phỏng, từ ngoài da thiêu đốt thẳng vào linh hồn hắn.

Sau khoảng thời gian dài đằng đẵng, hắn nhớ lại khoảng thời gian trước khi mình hóa thành lệ quỷ.

Màn đêm đen kịt, đầu ngón tay nhuốm máu, chân đạp lên đầu lâu lệ quỷ, hắn cô độc đứng giữa nhà thờ tổ, chờ đợi chút ấm áp không bao giờ xuất hiện.

Tất cả những thứ hắn có được đều sẽ bị cưỡng ép lấy khỏi tay hắn, bị cướp đoạt, rời hắn mà đi.

Kê Huyền ngước mắt nhìn chàng thanh niên trước mặt.

Ngón tay đối phương nằm trong tay hắn, vững vàng nắm chặt và vực hắn dậy.

Máu tươi trong lòng bàn tay hòa lẫn vào nhau, như đang thì thầm bằng thứ ngôn ngữ đã quá quen thuộc với con người:

Mãi mãi bên nhau.



Lần này, hắn không bị bỏ rơi nữa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.