Diệp Ca giật mình, ngước lên nhìn Kê Huyền.
Người đàn ông trước mặt nắm cổ tay anh, đầu cúi thấp, chóp mũi hai người gần như chạm vào nhau.
Hơi thở đối phương lạnh buốt, xen lẫn mùi máu tanh nhàn nhạt, như một tấm lưới dày khổng lồ trùm lấy anh.
Không bao giờ lừa dối?
Diệp Ca híp mắt.
Anh chậm rãi lên tiếng, hỏi: “Huyết thống trực hệ của người tạo ra cửa là cậu à?”
Chàng thanh niên nhìn thẳng vào mắt đối phương, bóng đen như vực thẳm đang từ từ chảy trôi trong ánh mắt cùng màu, mang ý dò hỏi thận trọng.
…Phải vậy không?
Kê Huyền cụp mắt, lơ đãng lướt mắt qua đôi môi gần trong gang tấc của đối phương.
Chàng thanh niên mím môi, bờ môi căng chặt, cố ý ghìm khóe môi lại không để biểu cảm của mình lộ ra bất kì tin tức nào.
Hắn cười:
“Là em.”
Kê Huyền cúi đầu, thân mật cọ chóp mũi đối phương, nhẹ giọng thì thầm: “Em sẽ kể hết mọi chuyện cho anh nghe.”
Hắn đè thấp giọng, hơi khàn, như tình nhân rù rì bên gối:
“Vậy em… có được thưởng gì không? Anh ơi?”
…
Tại nơi tị nạn lâm thời của Cục quản lí hiện tượng siêu nhiên.
Trần Thanh Dã trầm ngâm hồi lâu, rồi quay sang nhìn Lưu Triệu Thừa, hỏi:
“Những thi thể bị thiêu cháy ở nhà họ Kê năm đó có được khám nghiệm tử thi không?”
Lưu Triệu Thừa sửng sốt trước câu hỏi của anh ta: “Chuyện đó à…”
Ông ta sờ cái đầu hói của mình,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-nguoi-choi-vo-han-luu-ve-huu/2989136/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.