"Em muốn uống gì không?" Hứa Tịch Lam không ngồi xuống luôn mà đi đến chỗ pha đồ uống, không quay lại nhìn Đường Cẩn Du tuỳ ý hỏi một câu.
Đường Cẩn Du có hơi ngẩn ra, sau đó cũng tuỳ tiện đáp lại bằng một câu: "Không cần đâu ạ."
Hứa Tịch Lam nghe vậy liền không nói gì, pha cho chính mình một tách cà phê loãng, mùi cà phê bột đánh vào khứu giác, sau đó chỉ thấy có khói trắng bay lên nghi ngút. Một tách expresso đã hoàn thành chỉ trong vài giây ngắn ngủi.
Hứa Tịch Lam ngồi đối diện Đường Cẩn Du, vắt chéo chân, một tay vừa chống cằm tay kia cầm ly cà phê, mang dáng vẻ lười biếng câu nhân, khiến cho tâm tình người ngồi đối diện cũng theo đó mà rối bời.
Cô nhấp môi thưởng thức chất lỏng sánh mịn trong cốc, hơi nước bay lên che tầm nhìn của nàng. Thế nhưng Đường Cẩn Du vẫn có cảm giác cặp mắt màu xám tro ấy vẫn luôn đặt tầm nhìn lên người mình, dò xét một lượt rồi lại nhìn thẳng vào mắt nàng. Đường Cẩn Du có chút xoắn xuýt chà xát đầu ngón tay, bầu không khí im lặng này thật sự khiến cho nàng vừa bối rối lại túng quẫn.
Cuối cùng Đường Cẩn Du cũng không chịu nổi được cái không khí quỷ dị này nữa, đành phải lên tiếng trước.
"Em xin lỗi."
"Nhân dịp gì?" Hứa Tịch Lam giống như chỉ chờ có vậy. Cô cuối cùng cũng mở miệng, lơ đãng hạ ly thuỷ tinh xuống bàn.
Đường Cẩn Du cắn nhẹ môi, không dám ngẩng đầu nhìn thẳng vào đối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ngung-truy-toi-lien-bi-nu-than-cam-tu/3430183/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.