Chỉ một cái chạm mắt liền khiến Đường Cẩn Du theo phản xạ rùng mình.
Cũng là bởi vì cùng với động tác ngẩng đầu, ngũ quan người kia hiện ra rõ ràng không hề che giấu.
Thật sự là một gương mặt đẹp đến mức khó tin.
Đường Cẩn Du dường như đã quên cả hô hấp trong vài giây khi cố tái hiện lại thước phim ấy. Khoảnh khắc kia là một quãng thời gian rất nhẹ, rất mơ hồ, chỉ có gương mặt đối phương bừng sáng lên tất thảy. Đường Cẩn Du không biết bản thân rốt cuộc vì cái gì mà hứng thú, chỉ là khi nhìn thấy nụ cười đó, gương mặt đó, trong não bộ nàng chỉ là một mảng trắng xoá mờ mịt - trống rỗng.
Không thể nghĩ được gì khác.
Không phải vì vẻ đẹp của người đó quá khoa trương, mặc dù Đường Cẩn Du không thể thừa nhận cái ngẩng đầu kia có bao nhiêu giá trị. Mắt phượng đan hẹp lại sắc bén, đuôi mắt rũ xuống trông có nét nhu mì hơn, hai con ngươi tựa khối thạch lam, một màu đen xám không thấy đáy. Mắt phượng mày ngài, mũi cao môi đỏ, ngũ quan hoàn hảo khiến nét đẹp có vẻ không thực. Nhưng cái chính là, Đường Cẩn Du có cảm giác nữ nhân vừa quen thuộc lại xa lạ.
Giống như, đã từng gặp mặt ở đâu đó.
Đường Cẩn Du có cảm giác khó thở, dường như lồng ngực bị đè nén, chợt nhận ra người kia đã biến mất từ lúc nào, nàng cũng mất hứng thú dời ánh nhìn đi chỗ khác.
Cả buổi học hôm đó, Đường Cẩn Du chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ngung-truy-toi-lien-bi-nu-than-cam-tu/3430176/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.