『 Chúng ta sinh ra đã khóc, sống để phàn nàn và chết trong thất vọng。。。 』
Đường Cẩn Du đã luôn nghĩ như vậy. Dưới góc nhìn của một thiếu nữ 19 tuổi năm hai đại học, cuộc sống trôi qua không nhanh không chậm, thậm chí cũng không có tiết tấu, yên ả mà chậm rãi trôi đi. Nàng không tự nhận bản thân có một cuộc sống đẹp, vì đó là một quá trình, không phải là trạng thái tĩnh. Nhưng Đường Cẩn Du đủ tự tin mà nói rằng bản thân hiện tại không cầu cao sang, nhà cao cửa rộng.
Vì những thứ đó, nàng thiếu ư?
Về mặt vật chất mà nói, Đường Cẩn Du hoàn toàn dư dả.
So với đám bạn đồng trang lứa ngày đêm miệt mài vừa học vừa làm, cái ngưỡng tuổi hăng say kiếm tiền để trang trải, hoặc thậm chí là mầm mống để phát triển một thứ gì đó to lớn và vĩ đại hơn nữa.
Đường Cẩn Du nhìn đồng học, chỉ cảm thấy ngưỡng mộ.
Nhưng nàng cảm thấy cuộc sống của mình tuy ảm đạm nhạt nhẽo, cũng có thể coi là ổn định.
Mỗi ngày trôi qua đi tới trường, làm luận văn rồi thuyết trình, chào hỏi qua loa với bạn học xung quanh, chiều đến lại tập đàn. Có khi nhàn rỗi không có gì làm cũng sẽ tham gia vài hoạt động ngoài của trường lớp cho khuây khoả.
Nhịp sống bình đạm trôi qua, Đường Cẩn Du ngay đến một cảm giác không tên cũng không có. Dù là hoài niệm, hay là nuối tiếc.
Tất thảy, cái gì cũng đều không quan trọng nữa.
Tách cà phê
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ngung-truy-toi-lien-bi-nu-than-cam-tu/3430175/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.