Thứ Hàm Ninh trưởng công chúa dạy cậu hoàn toàn đi ngược lại với với những thứ trước kia cậu học.
Nàng mạnh mẽ đánh vỡ hết thảy nhận thức của cậu, cho nên từ nay về sau Bối Kiềm bắt đầu đi trên con đường không có điểm cuối, càng đi càng xa.
Bối Tịnh Sơ của nhiều năm sau: “Mỗi lần ta cảm thấy chính mình không phải người sẽ đi tìm Bối Kiềm, phát hiện cậu ta cũng còn không có bị phạt liền biết ta cũng không cần gặp báo ứng.”
Có điều, hiện tại Bối Kiềm vẫn chưa phải là cẩu tặc, cậu vẫn chỉ là một đứa trẻ.
Cho nên…
Hàm Ninh trưởng công chúa cười tủm tỉm.
“Nhớ kỹ chưa?”
“Bây giờ chúng ta phải xử lý chuyện ngày hôm qua con thức đêm rồi!”
Bối Kiềm căng da đầu, xoay người bỏ chạy, trưởng công chúa khom lưng cởi giày thêu của mình rồi nắm trong tay, dùng chân trần đuổi theo.
“Nhãi ranh còn dám chạy, con đứng lại đó cho ta!”
...
Nhân Thọ Điện quá náo nhiệt, Thái Hậu rốt cuộc cũng chịu thả Bối Tịnh Sơ ra.
Bối Hằng rốt cuộc chờ được cơ hội đưa nhóc con vô lương tâm trở về, lập tức để cho người ôm nàng về.
Phương phi đến trễ một bước : Không phải đã nói là đến lượt ta sao???
Hai người các ngươi tại sao lại không nói đạo lý vậy?
Trung tâm của cuộc tranh đoạt - Bối Tịnh Sơ lúc này vẫn không tim không phổi, về tới Ngự Thư Phòng.
Tâm phúc hàng đầu của đế vương - Trung thư lệnh, đang ở Ngự Thư Phòng thảo luận chính sự với hoàng đế.
Khi hoàng đế đối mặt với bề tôi, giọng điệu nói chuyện đều mang theo vẻ uy nghiêm.
“Giám sát viện có người buộc tội Hoa Nguyên quận vương ở đất phong lễ nghi sai quy cách, sánh ngang với thân vương rồi.”
“Cứ thế mãi sẽ thành họa lớn, thật ra trẫm có ý định tước phiên.”
“Thế nhưng cách lần trước tiên đế tước phiên cũng mới mười mấy năm, nếu mỗi đế vương đều tước phiên một lần, thì vị trí của các vương gia sẽ không xong.”
“Lòng người không yên sẽ bất lợi cho việc củng cố giang sơn Việt Triều ta.”
“Chư vị ái khanh, ai có kế sách lâu dài để diệt trừ tận gốc vấn đề này?”
Một đám người, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi.
Đất phong của chư vương là vấn đề nan giải lớn của các đời đế vương, nếu có cách đã sớm được nghĩ ra rồi.
Hoàng đế đau đầu xoa xoa thái dương, những tâm phúc này không phải phế vật, nhưng cũng không phải mọi chuyện đều có thể giải quyết.
Mà loại việc đối phó tông thất này cũng chỉ có thể bí mật mưu đồ, không thể công khai mưu đồ bí mật.
Hắn cũng không thể quảng nạp hết hiền tài trong thiên hạ.
Chỉ có mấy cái đầu, không nghĩ ra được cũng là bình thường.
“Haiz …” hắn thở dài một tiếng
Chính hắn còn có thể khống chế đàn áp những phiên vương đó, chỉ là không cách nào lót đường cho hậu duệ mà thôi.
Vậy chỉ có thể xem hoàng đế đời sau có thể ngồi vững vị trí này hay không.
Nhưng bản thân hắn cũng không hy vọng thân thích có được thế lực quá lớn.
Việt Triều cường thịnh dồi dào, nhưng cũng không có nghĩa là xung quanh không có kẻ địch.
Một khi xảy ra nội chiến, các quốc gia khác nhất định sẽ thừa cơ hội mà xâm nhập, ra sức xé xuống một miếng thịt.
Hắn đang muốn bảo bọn họ đều lui ra, lại nghe được giọng trẻ con quen thuộc: [Thứ phụ thân đang cần không phải là thôi ân lệnh sao?]
[Hiện tại luật pháp đều là đích trưởng tử kế thừa tước vị, thậm chí là toàn bộ gia sản.]
[Đời đời truyền xuống, đương nhiên sẽ càng ngày càng hùng hậu.]
[Ngài để cho những đứa con khác của những Vương gia đó cũng được kế thừa đất phong, tài sản, quân đội.]
[Bọn họ sinh con cứ như đàn heo, một tên Vương gia đều có mười mấy hai mươi mấy nhi tử.]
[Chia cho mỗi người một phần, chỉ cần một thế hệ đã chia xong rồi!]
Truyện được chuyển ngữ bởi Góc tiểu thuyết của mèo đen. Vui lòng không reup dưới mọi hình thức
Hoàng đế: !!! Chẳng lẽ con chính là thiên tài sao?
Nếu không phải là có người đang nhìn, hắn đều muốn bế nhóc con lên mà hôn lấy hôn để rồi.
Nhóm bề tôi phía dưới thấy biểu cảm của Hoàng Thượng từ phát sầu đến bất đắc dĩ rồi đến mừng như điên.
Nụ cười kia, ngoác đến tận mang tai rồi.
Đây là có việc gì rất vui vẻ sao?
Hứa Lan Kỳ cảm thấy Hoàng Thượng cứ như bị trúng tà vậy.
Sau khi hắn quay về Trung thư Tỉnh không lâu thì nhận được chỉ thị của Hoàng Thượng, bảo hắn soạn thảo thôi ân lệnh.
Hứa Lan Kỳ: Cái này… đây đây đây.
Đây là biện pháp do người nào nghĩ ra, dương mưu không đánh mà thắng nha.
Không phải là nói thẳng với các phiên vương, ta muốn tước quyền lực của các ngươi đó.
Mà là giống như nhân từ, suy nghĩ cho mỗi một hậu duệ của tông thất, để cho bọn họ đều có thể kế thừa gia sản của phụ thân.
Trước đây, ngoại trừ đích trưởng tử, những nhi tử khác không có bất luận cái gì để bảo đảm, cho dù có là đích thứ tử cũng không được.
Nhưng là một khi điều luật này được ban hành, nếu các phiên vương không chấp hành, người đầu tiên làm ầm ĩ sẽ chính là các con của hắn.
Hơn nữa bọn họ không thể chỉ vì bảo đảm thế lực không bị phân chia mà sinh ít mấy người con, bởi vì không phải tất cả hậu duệ đều có thể bình an trưởng thành.
Ngay cả trong nhà của hắn, khi còn nhỏ huynh đệ tỷ muội tổng cộng có năm người, cho đến hiện tại cũng chỉ còn lại hắn và Xu Nhi, ba người khác đều đã c.h.ế.t yểu.
Lúc trước, hai hoàng tử liên tiếp c.h.ế.t yểu cũng không có người hoài nghi, bởi vì c.h.ế.t đi hai đứa bé thật sự là quá bình thường.
Bọn họ không thể nào biết được, đứa trẻ được sinh ra có thể bình an trưởng thành hay không, vì bảo đảm chính mình có người kế tục cũng chỉ có thể tranh thủ sinh thật nhiều.
Cho nên phương pháp này, quả thực là thần kế nha!
Ai đã nghĩ ra vậy?
Vừa rồi lúc ở Ngự Thư Phòng tại sao lại không nói ra?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]