“Bản công chúa là tới đưa nhi tử cho ngươi, Triệu Ngọc không hổ là nhi tử ngoan của ngươi, một lòng chỉ nghĩ đến ngươi, hoàn toàn mặc kệ tình cảm mẫu tử với ta.”
“Một khi đã như vậy, đứa nhỏ này liền cho ngươi đi, bản công chúa cũng không cần!”
Không chỉ có một mình Triệu Phi Dương sửng sốt, Triệu Ngọc cũng sửng sốt.
“Mẫu thân, người không cần Ngọc nhi nữa sao?”
Bộ dáng của nó trông rất là đáng thương, nếu là ngày thường, Bối Cẩm Nhược đã sớm mềm lòng mà ôm nó dỗ dành an ủi.
Nhưng mà nàng ta đã dỗ dành suốt bốn năm, lại dỗ ra một đứa vô ơn.
Hiện tại nó vẫn chỉ là sói con (ý nói bạch nhãn lang),chờ đến lúc trưởng thành chẳng phải là sẽ càng thêm càn rỡ.
Triệu Phi Dương cũng ý thức được, Quảng Đức trưởng công chúa đã triệt để thất vọng về Triệu Ngọc rồi, đứa nhỏ này đã không thể kiềm chế được nàng ta nữa.
“Cẩm Nhược, tại sao ngươi lại có thể nhẫn tâm như thế?”
“Ngọc nhi chỉ mới 4 tuổi, nó không thể không có mẫu thân, sao ngươi có thể vứt bỏ nó?”
Triệu Ngọc đã sắp khóc tới nơi.
Tốt xấu gì cũng là đứa con nàng ta yêu thương bốn năm, Bối Cẩm Nhược bị tổn thương đên lạnh thấu tâm can, nhưng vẫn còn hơi mềm lòng một chút, quyết định cho Triệu Ngọc một cơ hội.”
“Triệu Ngọc, ta hỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-nghe-thay-tieng-long-cua-tieu-cong-chua-bao-quan-luong-cuong-roi/3722304/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.