Cũng may Kiềm Nhi vẫn còn tồn tại, chỉ hy vọng đứa nhỏ này nể mặt Quảng Đức tốt xấu gì cũng là người đã sinh ra mình mà để ý đến nàng ta một chút.
Mà hiện tại, việc bà có thể làm chỉ là cho Quảng Đức sớm thấy rõ tâm tính của Triệu Ngọc mà thôi.
Đứa nhỏ này tuy rằng có khuôn mặt giống như Khâu quý phi, nhưng tính tình lại càng giống phụ thân của nó.
Ngược lại là Kiềm Nhi, diện mạo có đôi phần giống với phò mã, nhưng tính tình lại giống ngoại tổ mẫu của nó.
Lúc trước không nên để Quảng Đức tự mình chọn phò mã, nàng ta chọn người có diện mạo xuất chúng, lại chỉ được cái vỏ ngoài, bên ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong thối rữa.
Cho dù Triệu Ngọc vô cớ gây rối ở đây, Quảng Đức trưởng công chúa cũng biết rằng nàng ta không thể tiếp tục làm phu thê với người kia nữa rồi.
Mặc kệ là vì mặt mũi của hoàng thất, hay là vì chính bản thân nàng ta.
“Ngọc nhi, mẫu thân hỏi con, nếu như chỉ được ở với mẫu thân hoặc phụ thân, con sẽ chọn ai?”
Nàng ta nhấn mạnh: “Chỉ có thể chọn một người!”
Triệu Ngọc không cần nghĩ ngợi đáp: “Đương nhiên là chọn phụ thân!”
“Bà mỗi ngày đều ở trong nhà cái gì cũng không làm, chỉ biết chờ người hầu hạ.”
“Nhưng phụ thân của ta học vấn cao, lại có bản lĩnh.”
“Bà cũng chỉ là người sinh ta ra mà thôi, nữ nhân các người trừ việc mang thai sinh con còn làm được cái gì?”
… Im lặng, là Cương Kiều của đêm nay*.
[Ôi thôi~ xong đời rồi.]
[Huynh đệ à ngươi có nghĩ tới hay không, ở nơi này trừ ngươi ra tất cả đều là nữ nhân.]
[Cái tên thái giám kia họ Triệu vì níu giữ Triệu Ngọc, sau lưng rốt cuộc đã lén lút đầu độc đầu óc của nó đến mức nào vậy!]
[Cũng còn may là Quảng Đức trưởng công chúa không thích Bối Kiềm cho nên Bối Kiềm đối với hắn là không có giá trị, bằng không Bối Kiềm cũng sẽ bị dạy hư.]
Bối Tịnh Sơ quan sát sắc mặt của Thái Hậu, lại quan sát sắc mặt của Hàm Ninh trưởng công chúa.
Điểm tâm tinh xảo trong tầm tay nhưng Hàm Ninh trưởng công chúa ăn không vô nữa. Nếu không phải Triệu Ngọc rất được Quảng Đức Trưởng công yêu quý, nàng ấy đã trực tiếp đi xuống dạy dỗ nó một trận rồi.
Có điều, lúc này nàng ấy cũng không thèm mở miệng châm chọc, nhìn bộ dáng hiện tại của tỷ tỷ ngốc đã đủ đau lòng rồi.
Cục thịt từ trong bụng nàng ta sinh ra lại bị mài giũa trở thành thanh kiếm sắc bén đ.â.m thẳng vào trái tim nàng ta.
Nhi tử nàng ta cưng chiều nhất lại xem thường nàng ta.
Đứa trẻ tốt kia đã được nàng ấy kéo đi rồi, đã rơi vào trong tay nàng ấy thì đừng mong sẽ quay về.
Hàm Ninh trưởng công chúa rất tốt bụng không lên tiếng, nhưng đồ ăn cũng ăn không vô nữa.
Một tràng lời nói của tên oắt con Triệu Ngọc kia thật sự làm nàng ấy cảm thấy rất ghê tởm.
Quảng Đức trưởng công chúa muốn duỗi tay tát vào mặt đứa vong ân bội nghĩa kia, nhưng mới vừa vươn tay đã thấy nó né tránh theo bản năng.
Lại nhớ tới Kiềm nhi lúc trước bị nàng ta đánh bị thương lỗ tai.
Không được, trẻ con rất yếu ớt, nàng ta không thể tái phạm sai lầm giống nhau được.
Nàng ta siết chặt lấy góc bàn, siết thật c.h.ặ.t t.a.y mới giảm bớt được nỗi đau và tức giận trong lòng.
Tay nàng ta đang không ngừng run rẩy.
Nàng ta không nghĩ tới, không nghĩ tới tiểu nhi tử mình vẫn luôn thiên vị, cưng chiều, thế nhưng trong lòng nó lại xem thường nàng ta.
Bản thân mình một lòng cưng chiều yêu thương đều cho chó ăn rồi!
Không, cho chó ăn còn tốt hơn cho nó!
Cho nên đây là quả báo cho sự thiên vị của nàng ta sao?
Nếu không phải Thái Hậu và Bối Tẫn Hoàn đang ở một bên, nàng ta có khả năng sẽ thật sự khắc chế không được mà nổi điên lên.
[Ơ? Ơ ơ ơ? Hôn mê, hôn mê rồi sao?]
Quảng Đức trưởng công chúa trực tiếp ngã trên mặt đất, bị tức đến hôn mê.
Thái Hậu lập tức phân phó cung nhân truyền thái y.
Kết quả chẩn bệnh chính là lửa giận công tâm, kê mấy thang thuốc uống rồi tĩnh dưỡng là được.
Châm vài đường ngân châm, Quảng Đức trưởng công chúa từ từ tỉnh lại.
Triệu Ngọc ở trước mặt nàng ta khóc thút thít, nàng ta mỏi mệt mở miệng: “Được rồi, được rồi.”
“Nếu ở trong lòng ngươi, mẫu thân như ta ngay cả một ngón chân của phụ thân ngươi cũng không bằng, vậy ngươi hãy đi tìm hắn đi!”
Triệu Ngọc cũng biết chính mình vừa rồi nói ra một câu thật lòng làm cho Quảng Đức trưởng công chúa đau lòng.
Nhưng tại sao lại đau lòng?
Đây đều là sự thật mà, phụ thân chính là nói với nó như vậy.
Từ khi mẫu thân bất tỉnh nó mới ý thức được là mình đã nói sai rồi.
“Mẫu thân, mẫu thân, Ngọc nhi không có ý đó!”
“Ngọc nhi chỉ là muốn hai người tiếp tục ở bên nhau, Ngọc nhi muốn đi theo phụ thân, mẫu thân không phải thích Ngọc nhi nhất sao?”
“Mẫu thân cũng cùng với Ngọc nhi đi theo phụ thân nha.”
Mấy lời giải thích của nó so với một câu vừa rồi thốt ra càng giống như trò cười.
Cả thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, nhưng Quảng Đức trưởng công chúa lại không bị sự làm nũng của nó lừa gạt nữa.
Thậm chí cho đến bây giờ, nó vẫn còn không có ý thức được rằng mình đã sai ở đâu.
Còn liên tục không ngừng khuyên nàng ta tha thứ cho tên kia, tiếp tục chôn sâu dưới cái hố kia.
Quảng Đức trưởng công chúa càng nghĩ càng sợ, trước kia đứa nhỏ này vẫn luôn nói nàng ta hãy tha thứ cho phụ thân của nó, tha thứ cho phụ thân của nó.
Nói là tha thứ, nhưng không chừng trong lòng nó lại cảm thấy phụ thân của nó hoàn toàn không có sai.
Nàng ta không tiếp tục để ý đến Triệu Ngọc nữa, mà là nói với Thái Hậu: “Tiểu nhi tử vô lễ, đã thất lễ trước mặt mẫu hậu rồi.”
“Nếu lại tiếp tục ở Nhân Thọ Điện, sợ rằng sẽ khiến mẫu hậu tức giận.”
“Nhi thần sẽ dẫn nó về Triệu gia trước.”
___
*Đây là một câu trích từ bài thơ nổi tiếng "Tựa như đêm nay ở Cương Kiều" của nhà thơ Trung Quốc Xuân Diệu. Trong ngữ cảnh này, "Cương Kiều" (康桥) là tên một cây cầu nổi tiếng ở Cambridge, Anh, nơi tác giả đã từng qua lại, và "沉默" (im lặng) thể hiện cảm xúc tĩnh lặng, yên bình của cảnh đêm.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]