Nàng ấy trả phò mã không nghe lời về nơi sản xuất, còn mình thì ở công chúa phủ nạp mười mấy nam sủng, ngày ngày tiêu d.a.o sung sướng.
Bối Tịnh Sơ chảy nước miếng thèm thuồng, đây quả thật chính là cuộc sống tương lai lý tưởng của nàng.
Nguyện vọng của Hàm Ninh trưởng công chúa chính là làm thế nào để bỏ qua nam nhân, trực tiếp có được một đứa con.
Nàng ấy không muốn sinh, nàng ấy sợ đau; thế nhưng lại không muốn nuôi một đứa bé không có cùng huyết thống với mình.
Hơn nữa, nếu đứa bé không mang huyết thống của hoàng thất, hoàng gia sẽ không thừa nhận, đến lúc đó nàng ấy muốn xin tước vị cho con mình cũng không được.
Nhưng những đứa trẻ trong tông thất đều có phụ mẫu, nàng ấy cũng không phải hoàng đế, muốn ôm một đứa về nuôi dưỡng cũng không dễ dàng.
Bất ngờ được Thái Hậu triệu kiến, Hàm Ninh trưởng công chúa bò dậy từ trong n.g.ự.c nam sủng, chỉnh trang lại một chút rồi tiến cung.
“Nếu như ai gia không triệu ngươi tới, ngươi đã sớm vui đến quên cả trời đất, ngay cả chính mình họ gì cũng quên luôn rồi đúng không!”
Hàm Ninh trưởng công chúa bước đến, ôm cánh tay Thái Hậu: “Xem người nói gì kìa, nhi thần dù có quên chính mình họ gì cũng không thể quên mẫu hậu!”
Đúng thật là nàng ấy đã lâu không có tới đây, nam sủng trong phủ rèn luyện được cơ thể rắn chắc, làm cho nàng ấy mê luyến không dứt ra được, quả thực đã quên mất việc đến thỉnh an Thái Hậu.
Hàm Ninh trưởng công chúa vội vàng nói sang chuyện khác: “Lần trước gặp là lúc đại công chúa của chúng ta vừa mới tròn trăng, chỉ chớp mắt lại lớn hơn một chút rồi.”
“Nhìn bé con đáng yêu thế này, nhi thần thật là hâm mộ hoàng huynh mà!”
Bối Tịnh Sơ đã được khen thành thói quen, không còn cảm giác gì nữa.
Hừ hừ, nàng chính là em bé đáng yêu vô địch!
Hàm Ninh trưởng công chúa có tính cách vui vẻ hoạt bát, rất được Thái Hậu yêu thích.
Không giống với Quảng Đức trưởng công chúa nhờ vào tình cảm tỷ muội với Khâu quý phi mà được Thái Hậu quan tâm, nàng ta là dựa vào tính cách của mình làm cho Thái Hậu vui vẻ.
Thái Hậu liếc nàng ta một cái: “Thèm con sao? Bản thân ngươi lại không chịu sinh!”
Hàm Ninh trưởng công chúa vẫn đưa ra lý do như cũ: “Mẫu hậu, sinh con rất đau đó!”
“Người cũng biết mà, mẫu phi của nhi thần chính là do khó sinh mà qua đời.”
“Nữ nhân sinh sản, không cần biết thân phận ngươi tôn quý thế nào, là công chúa hay là Hoàng Hậu, đều là đi một vòng qua quỷ môn quan.”
“Hơn nữa con nối dõi trong tông thất đã rất nhiều, người cũng đừng thúc giục con làm gì!”
“Có thời gian này, người nên đi thúc giục hoàng huynh đi. Huynh ấy là hoàng đế mà lại vẫn chỉ có một đứa con kìa!”
“Thúc giục hoàng huynh đi, đừng thúc giục con!”
[Đúng vậy đúng vậy, lúc ấy sau khi tổ mẫu sinh phụ thân của ta xong không phải cũng bắt đầu dùng tức cơ hoàn* sao.]
*Thuốc tránh thai vĩnh viễn
[Nếu không phải vì ngôi vị hoàng đế bắt buộc phải sinh một đứa, đoán chừng tổ mẫu cũng là không muốn sinh.]
[Tức cơ hoàn đúng là thứ tốt, sau khi dùng sẽ không thể sinh con được nữa, hơn nữa dùng xong còn có thể giúp gìn giữ vẻ ngoài xinh đẹp rạng rỡ.]
[Loại thuốc tiên này tại sao lại bị thất truyền chứ? Cũng may ở đây có, ha ha ha ha.]
Thái Hậu: Con cũng muốn như vậy có đúng không.
“Không thúc giục ngươi, lần này triệu kiến ngươi chính là muốn đưa cho ngươi một đứa bé.”
Hàm Ninh trưởng công chúa: ?
Còn có chuyện tốt như vậy?
“Người đang trêu chọc nhi thần sao?”
Thái Hậu hừ nhẹ một tiếng: “Ngươi có muốn hay không?”
Hàm Ninh trưởng công chúa: “Nhi thần dù sao cũng phải biết là ai, bằng không sẽ cảm thấy người đang trêu chọc nhi thần.”
Thái Hậu: “Hình tượng của ai gia ở trong lòng ngươi chính là như vậy sao?”
Hàm Ninh trưởng công chúa thẳng thắn gật đầu.
Thái Hậu: …
Bối Tịnh Sơ: [Ha ha ha ha ha ha!]
Thái Hậu kể lại việc của Triệu Kiềm cho Hàm Ninh trưởng công chúa nghe.
Phản ứng đầu tiên của Hàm Ninh trưởng công chúa chính là không thể hiểu được: “Nhưng mà nhi thần cũng không từng sinh con, không biết cảm giác khi có hai nhi tử là thế nào.”
“Nhưng Kiềm Nhi ở chỗ của nhi thần sẽ là nhi tử duy nhất!”
Nghĩ đến mình lại bất ngờ được cho không một đứa con, Hàm Ninh trưởng công chúa cười cực kỳ rạng rỡ: “Đa tạ mẫu hậu đã nghĩ tới nhi thần!”
Bối Tịnh Sơ: [Không phải đâu, dì suy nghĩ nhiều rồi.]
Thái Hậu uống một ngụm nước:
“Đi gặp Kiềm Nhi đi, đứa bé kia vừa mới trải qua biến cố, trong lòng chắc chắn rất bất an.”
……
Lúc này, Triệu Kiềm đang ở trong phòng an tĩnh đọc sách.
Ngồi một hồi lâu, cậu bắt đầu cảm thấy hơi mệt mỏi, quyết định đi ra ngoài vận động một chút.
Lúc sắp xếp tẩm cung, hạ nhân thấy bọn họ là người một nhà nên mới sắp xếp cho cậu và Triệu Ngọc ở hai gian phòng kế bên nhau.
Cho nên cậu chỉ là đi ra ngoài mấy bước, lúc đi ngang qua tẩm cung của Triệu Ngọc vẫn đang mở cửa, những cảnh tượng và âm thanh bên trong đều có thể tùy tiện xâm nhập vào đôi mắt và bên tai phải không bị thương của cậu.
“Mẫu thân, thuốc đắng quá, Ngọc nhi có thể không uống hay không?”
“Thuốc đắng dã tật, phải uống thuốc thì vết thương của con mới mau khỏi, Ngọc nhi cũng không muốn bị biến thành một tên ngốc đâu đúng không nào?”
Triệu Ngọc làm nũng: “Ngọc nhi không muốn biến thành tên ngốc, không có thuốc nào ngọt sao?”
“Sao có thể có thuốc ngọt được, Ngọc nhi của chúng ta là nam tử hán dũng cảm nhất. Nhất định có thể khắc phục chút khó khăn nho nhỏ này đúng không?”
Nàng ta nói chuyện vừa dịu dàng vừa kiên nhẫn, dáng vẻ lúc này mới giống như một người mẫu thân.
Vẫn luôn là như vậy, Triệu Kiềm giống như một con chuột trong cống ngầm, nhìn lén bọn họ mẫu tử tình thâm.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]