Phương Hiệp Hòa tức đến muốn giậm chân. Nhưng anh không dám mạo hiểm mở miệng ra nhắc nhở. Ban nãy, anh chỉ mới buột mồm nói một câu khen Triệu Uyển Nhu trước mặt Thái Lãnh Hàn mà đã bị dính “sát khí” của hắn rồi. Giờ mà Phương Hiệp Hòa mở miệng nữa thì hậu quả sẽ khó mà tưởng tượng được.
Nhưng với tấm lòng của một người bạn chân thành và một trợ lý tận tụy, Phương Hiệp Hòa cũng không thể nhắm mắt làm ngơ khi Thái Lãnh Hàn đang để vuột mất một cơ hội gia tăng tình cảm với vợ hắn. Bộ não của trợ lý tài ba nhanh chóng nhảy số. Ngay sau đó, Phương Hiệp Hòa xoay lưng lại, rút điện thoại ra, nhoay nhoáy bấm tin nhắn, nhanh chóng gửi vào số điện thoại của Thái Lãnh Hàn.
Điện thoại trong túi rung lên hai cái, báo hiệu có tin nhắn gởi đến, Thái Lãnh Hàn lấy điện thoại ra xem. Khi nhìn thấy tên người gửi tin nhắn là Phương Hiệp Hòa, mắt của Thái Lãnh Hàn không tự chủ được mà ngước lên nhìn người đang đứng ở gần cửa một cái. Thái Lãnh Hàn có chút không hiểu. Phương Hiệp đang thừa tiền, hay thừa thời gian, thừa công sức mà rõ ràng đang đứng cùng chung dưới một mái nhà, cách nhau chỉ có vài bước chân mà anh lại nhắn tin cho hắn như thế?
Phương Hiệp Hòa đưa mắt ngó lơ ra cửa, làm bộ không phát hiện ra ánh mắt vừa tò mò vừa khinh bỉ của sếp lớn nhà mình. Hừ, anh đã vì bạn bè làm hết tình hết nghĩa như thế rồi, lại còn bị chính thằng bạn mà mình ra sức giúp đỡ nhìn bằng ánh mắt đầy cảm xúc như thế. Phương Hiệp Hòa vừa tủi thân vừa ấm ức.
Không nhận được tín hiệu hồi đáp của bạn thân kiêm cộng sự đắc lực, Thái Lãnh Ngôn không còn cách nào khác là đọc thử xem tin nhắn mà Phương Hiệp Hòa gửi là gì. Không nhìn thì thôi, nhìn rồi Thái Lãnh Hàn có chút dở khóc dở cười. Trong tin nhắn của Phương Hiệp Hòa ghi rằng: “Anh mau nói với chị dâu gì đó đi. Kiểu như -Anh hứa sẽ đưa em đi đến suốt cuộc đời- hay là -anh sẽ dìu dắt em suốt cuộc đời- mau nói đi.”
Thái Lãnh Hàn vừa cảm động, vừa tự ái mà cau nhẹ đôi mày lại. Phương Hiệp Hòa đang muốn nhắc hắn bày tỏ tình cảm với Triệu Uyển Nhu sao? Hắn tệ đến mức cần phải có người nhắc nhở mới biết cách bày tỏ với vợ hay sao? Người nhắc nhở hắn lại còn là người thật thà nhất trong nhóm bạn. Thái Lãnh Hàn có cảm giác gương mặt nóng lên. Hắn vừa biết rằng Phương Hiệp Hòa có lòng tốt, nhưng hắn lại vừa cảm thấy mất mặt và ái ngại với Triệu Uyển Nhu nếu phải nói với cô những lời bày tỏ tình cảm là những lời được nhắc nhở như thế.
Vậy nên, những câu hay ho mà Phương Hiệp Hòa phải khó khăn lắm mới nhớ và “đúc kết” ra được để “truyền kinh nghiệm” cho chiến hữu lại cứ bị Thái Lãnh Hàn ngắc ngứ mãi, không thể nào thốt ra khỏi miệng được. Và trong lúc Phương Hiệp Hòa vừa nôn nóng vừa bực tức thì Triệu Uyển Nhu lại vấp chân thêm một cái nữa. Thái Lãnh Hàn ngay lập tức phản xạ vươn tay chụp lấy cánh tay của Triệu Uyển Nhu, đỡ cô đứng vững. Ngay sau đó, đôi mày rậm của hắn lại cau lại đầy vẻ không vui. Miệng của hắn lầu bầu:
- Sao tay của em lại lạnh như vậy?
Thật ra thì Triệu Uyển Nhu không hề thấy lạnh. Da thịt của cô vốn mát rượi như thế. Hơn nữa, lúc này vẫn còn trong nhà, tay cô còn bược bàn tay thô ráp nhưng ấm nóng của Thái Lãnh Hàn nắm lấy, làm gì có chút lạnh lẽo nào. Nhìn nét lo lắng của Thái Lãnh Hàn, trong lòng của Triệu Uyển Nhu càng như một miếng bánh vừa mới múc ra khỏi lò nướng, vừa ấm vừa mềm. Cô dịu dàng trấn an hắn:
- Không sao đâu. Em không thấy lạnh.
Thái Lãnh Hàn vẫn không chịu thôi. Hắn nghiêm nghị nói:
- Không được. Mấy hôm nay trời trở lạnh rồi. Em lại còn vừa mới bị ốm hôm trước. Không thể để lạnh được.
Nói rồi, Thái Lãnh Hàn bước tới chỗ giá máng áo khoác, lây luôn chiếc áo bành tô to sụ của mình, khoác ngay lên bờ vai trần của Triệu Uyển Nhu. Hành động của Thái Lãnh Hàn liền một mạch nhanh chóng, không cho Triệu Uyển Nhu thời gian để kịp phản ứng hay phản đối. Này, như thế có phải là hơi gia trưởng rồi hay không đấy? Triệu Uyển Nhu vừa định mở miệng thì lại nhìn thấy đôi mày rậm đang cau lại của Thái Lãnh Hàn vẫn chưa tan hết vẻ lo lắng. Ánh mắt của hắn lại chăm chú nhìn cô như đang quan sát xem cô có đủ ấm hay chưa. Bỗng nhiên Triệu Uyển Nhu nhớ đến một câu văn rất sến mà cô đã từng đọc ở đâu đó: “Gia trưởng mới lo được cho em.” Hơn nữa, mặc dù ban nãy Triệu Uyển Nhu thật sự không cảm thấy lạnh, nhưng khi cả người được ủ kín trong chiếc áo còn vương đầy hơi ấm và hương vị của Thái Lãnh Hàn cũng khiến cô cảm thấy vô cùng dễ chịu. Thế nên, cô không thốt ra được một câu nào cho thấy sự phản đối.
Dù vậy, Triệu Uyển Nhu cũng có chút nuối tiếc. Cô đã dày công chọn lựa và phải tốn nhiều thời gian để suy nghĩ mới chọn chiếc váy quyến rũ này. Thế mà bây giờ cô lại bị bao bọc trong một cái áo khoác dày cộm, to sụ chẳng khác gì một chiếc bánh chưng thế này. Thế có phí vẻ đẹp của chiếc váy hay không cơ chứ?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]