Thái Lãnh Hàn khựng lại một chút, u ám thảm sầu đứng dậy. Triệu Uyển Nhu không muốn cho hắn cùng cô trồng hoa rồi đúng không? Hắn lê từng bước lên lầu, trong lòng chán nản phỏng đoán. Quả nhiên là khi Dương Thiên Vũ trở về thì Triệu Uyển Nhu đã thấy hắn là kẻ chướng mắt rồi đúng không? Vậy sau đó, có phải cô sẽ muốn rời bỏ hắn để đến với Dương Thiên Võ không? Thái Lãnh Hàn bước vào phòng tắm và tự tát cho mình một cái thật đau. Sao hắn lại có thể nghi ngờ và nghĩ về Triệu Uyển Nhu như vậy?
Thái Lãnh Hàn nhìn chằm chằm vào ảnh phản chiếu của mình trong gương. Đồng thời hắn vừa tự hỏi lại lòng mình và đau đớn nhận ra, thật ra không phải là hắn không tin tưởng Triệu Uyển Nhu, mà bởi vì hắn không thể tin tưởng chính bản thân mình. Không chỉ là so với Dương Thiên Vũ, cho dù là so với bất cứ ai, kể cả anh chàng là tài xế taxi mới quen hôm trước, Thái Lãnh Hàn cũng cảm thấy hắn không thể mang đến niềm vui cho Triệu Uyển Nhu như bọn họ và những người khác. Bản tính của hắn vừa hèn lại vừa nhát, bản chất của hắn đơn điệu lại lạnh lùng, Thái Lãnh Hàn không có một chút tự tin nào về việc bản thân có thể khiến Triệu Uyển Nhu vui vẻ, hạnh phúc.
Hắn phải làm sao bây giờ?
Hắn không cho phép bản thân ép buộc Triệu Uyển Nhu chỉ vì ham muốn ích kỷ của mình.
Nhưng nếu ngay cả Triệu Uyển Nhu cũng rời bỏ hắn thì…
Thái Lãnh Hàn tái mét cả mặt mày, toàn thân choáng váng. Suýt chút nữa thì hắn đã ngã xuống. Những hình ảnh trong giấc mơ khủng khiếp hôm trước lại ùa về khuấy đảo tâm trí của Thái Lãnh Hàn khiến chân tay của hắn bủn rủn. Không được, nếu hắn giữ Triệu Uyển Nhu bên mình mà có khả năng gây ra hậu quả kinh hoàng như thế thì Thái Lãnh Hàn thà là…
Thái Lãnh Hàn không dám nghĩ tiếp nữa. Hắn biết, viễn cảnh đó… hắn sẽ không thể nào chịu đựng nổi. Dĩ nhiên là Thái Lãnh Hàn không tới mức tự kết liễu mạng sống của mình vì tình yêu. Tính mạng của hắn vốn là do mẹ của hắn dùng mạng của bà mà đổi lấy, Thái Lãnh Hàn không cho phép bản thân không xem trọng sự sống; nhưng đồng thời hắn cũng biết rất rõ, nếu Triệu Uyển Nhu rời khỏi căn nhà này, rời khỏi cuộc hôn nhân này, cũng là rời khỏi cuộc đời của hắn thì việc còn sống của hắn cũng chỉ là một dạng tồn tại chứ không thể gọi lài sự sống nữa.
Nếu phải sống mà không có Triệu Uyển Nhu trong cuộc đời…
Nếu phải sống mà phải chứng kiến Triệu Uyển Nhu vui vẻ hạnh phúc bên người đàn ông khác…
Thái Lãnh Hàn chắc chắn sẽ sống không bằng chết.
Đôi tai của Thái Lãnh Hàn lùng bùng, hắn không nghe được tiếng của Triệu Uyển Nhu vang lên bên ngoài cửa phòng tắm. Thái Lãnh Hàn càng không biết, hắn đứng nghĩ ngợi linh tinh như thế mà thời gian đã trôi qua gần hai mươi phút. Triệu Uyển Nhu đã gieo xong số hạt giống hoa rồi, rửa tay xong rồi, xếp đũa, xới cơm rồi mà Thái Lãnh Hàn vẫn chưa xuất hiện. Triệu Uyển Nhu cảm thấy trong lòng lo lắng bồn chồn lạ thường. Cô vội vàng chạy lên lầu, vào phòng riêng và nhìn thấy cửa nhà tắm vẫn còn đóng chặt. Triệu Uyển Nhu lắng tai nghe, không có tiếng nước chảy. Bên trong căn phòng nhỏ kia im lìm như không hề có chút sức sống nào.
Triệu Uyển Nhu sợ đến thót tim, vội đập cửa, rối rít gọi tên của Thái Lãnh Hàn nhưng vẫn không hề có một chút hồi đáp nào. Triệu Uyển Nhu càng nghĩ lại càng sợ. Hàng loạt những tin tức về những tai nạn trong phòng tắm hiện lên trong đầu của Triệu Uyển Nhu khiến cô càng thêm sợ hãi. Triệu Uyển Nhu tăng lực tay, đập mạnh vào cửa vang ra những tiếng động lớn hơn.
Âm thanh đập cửa dồn dập rốt cuộc cũng đánh động được đến Thái Lãnh Hàn. Cơn choáng váng cũng đã qua đi, Thái Lãnh Hàn nghe được thanh âm run rẩy nghẹn ngào của Triệu Uyển Nhu vang lên đứt quãng. Triệu Uyển Nhu khóc sao? Suy nghĩ đó vừa hiện lên, Thái Lãnh Hàn tỉnh táo được hơn một nửa. Hắn hít sâu một hơi, vỗ vỗ vào mặt vài cái cho bớt vẻ tái nhợt rồi mở cửa bước ra ngoài.
Cánh cửa bất ngờ mở ra, bàn tay của Triệu Uyển Nhu không kịp ngừng lại, vỗ vào bộ n.g.ự.c rắn rỏi của Thái Lãnh Hàn nghe đánh bốp. Cả hai người đều giật mình. Tiếp đó, cả hai đồng thanh cất tiếng:
- Anh có bị làm sao không?
- Em có bị làm sao không
Cả hai lại cùng nhau im lặng, ngẩn ra nhìn nhau. Triệu Uyển Nhu bật cười trước, khiến Thái Lãnh Hàn cũng mỉm cười theo. Triệu Uyển Nhu nhìn bộ quần áo vẫn còn y nguyên trên người của Thái Lãnh Hàn thì ngạc nhiên và kèm theo lo lắng:
- Anh vẫn chưa thay đồ sao? Vậy sao anh lại ở trong phòng tắm lâu như thế? Có vấn đề gì sao?
Thái Lãnh Hàn cất giọng khàn khàn:
- Không có vấn đề gì đâu. Em xuống ăn cơm trước đi, tôi… thay đồ rồi sẽ xuống ngay.
Thái Lãnh Hàn nói xong thì nhanh chóng rụt đầu vào mai, à nhầm, rụt người vào trong phòng tắm, đóng sầm cửa lại rồi nhanh chóng cởi bộ đồ ra. Hắn mở vòi hoa sen xả nước lạnh từ trên đầu xuống, hai tay không ngừng vỗ lên mặt. Thế nhưng đến khi đã tạm tỉnh táo, Thái Lãnh Hàn mới phát hiện ra một vấn đề rất lớn: hắn quên đem quần áo sạch vào rồi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]