Vị chua tràn qua cổ họng, trôi tuột xuống bụng và bắt đầu khuấy đảo cái dạ dày vốn không hề khỏe mạnh của Thái Lãnh Hàn. Cơn đau nhói lên và kéo dài âm ỉ khiến Thái Lãnh Hàn khẽ nhăn mặt.
Thái Lãnh Hàn đau đến rịn mồ hôi trên trán. Hắn siết chặt tay, hai mắt lại nhìn chằm chằm vào chất lỏng trong ly, trong đầu lại tiếp tục nghĩ ngợi lung tung theo mạch cảm xúc đang hỗn loạn của mình.
[Ly nước này chua như vậy, nếu mình uống hết vào bụng, có khi nào sẽ bị xuất huyết dạ dày nữa không? Bây giờ mình đã bắt đầu thấy hơi đau dạ dày rồi đây này.]
[Nhưng đây là ly nước mà Uyển Nhu tự tay pha chế. Em ấy còn tận tay mang đến đây để đưa cho mình. Sao có thể để thừa lại được chứ?]
[Nếu Uyển Nhu biết mình để thừa thức uống mà em ấy pha chế, chắc chắn em ấy sẽ rất buồn, rất đau lòng, có khi còn tủi thân nựa.]
[Nhưng nếu mình uống ly nước này vào rồi mà bị xuất huyết dạ dày thì có khiến Uyển Nhu cảm thấy áy náy hay không? Em ấy lương thiện như vậy…]
[Hay là mình len lén đổ bỏ nhỉ?]
[Không được! Thái Lãnh Hàn, đây là công sức và tấm lòng của Uyển Nhu, mày dám đổ bỏ như thế thì mày còn không bằng con chó.]
[Ài, đừng tự so sánh bản thân với chó, Ha Ha sẽ không vui đâu. Mày còn lâu mới đáng yêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-nghe-duoc-tieng-long-cua-ong-chong-tong-tai/3703401/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.