Nói xong, Triệu Uyển Nhu đặt cái bình thủy vào góc trong, cạnh cửa phòng rồi vội vã xoay người đi về phòng ngủ trên lầu hai. Mặc dù đã hạ quyết tâm, nhưng dù sao đi nữa, lúc này Triệu Uyển Nhu vẫn chưa quen với việc thể hiện sự thân thiết với Thái Lãnh Hàn cho lắm. Mới nói có mấy câu quan tâm mà mặt mũi của cô đã nóng hết cả lên rồi.
Thái Lãnh Hàn ngẩn người nhìn theo bóng lưng đi như chạy của Triệu Uyển Nhu một hồi lâu mới tiêu hóa xong được ý của hai câu mà cô nói vừa nãy. Triệu Uyển Nhu biết rằng dạ dày của hắn không tốt sao? Đây có phải chứng minh rằng cô ấy chú ý đến hắn? Mắt nhìn xuống chiếc bình thủy nằm cạnh cửa, Thái Lãnh Hàn lại cảm thấy trái tim nhảy nhót trong lồng ngực. Triệu Uyển Nhu vì thấy hắn uống nước lạnh, cho nên cố ý đến nhắc nhở, còn mang cả bình thủy đến cho hắn pha nước uống sao? Hoá ra cô cũng quan tâm đến hắn như vậy.
Ngẩn ngơ nghĩ ngợi một lúc, Thái Lãnh Hàn mới nhận ra cảm giác âm ấm truyền tới từ bàn tay. Hắn nhìn xuống cái ly thủy tinh đang cầm trong tay. Ban đầu chỉ là lơ đãng nhìn một cái, nhưng ngay sau đó, Thái Lãnh Hàn nhìn chằm chằm vào ly nước màu nâu vàng kia, khóe miệng không kìm được mà nhoẻn lên thành một nụ cười mừng rỡ.
Bởi vì ban nãy khi Thái Lãnh Hàn xuống bếp, hắn đã nhìn thấy cái ly này, nhưng bên trong ly có mấy lát gừng, hơn nữa trong bếp không hề có nước nóng, cho nên hắn lười nấu nước mà để mặc cái ly ở đấy. Vậy mà bây giờ, trong phòng của hắn có hẳn một cái bình thủy đầy nước nóng và trên tay của hắn đang cầm một ly nước chanh mật ong ấm áp thơm ngon. Trong ly không còn một miếng gừng nào.
Trước kia, có lần Thái Lãnh Hàn đã nghe Triệu Uyển Nhu nói với bạn của cô rằng, buổi tối không được dùng gừng vì sẽ tích tụ độc tố không tốt cho sức khỏe. Như thế, cái ly nước chanh mật ong không hề có lát gừng nào mà Thái Lãnh Hàn đang cầm đây, đã chứng tỏ rằng, Triệu Uyển Nhu đã tỉ mẩn gắp hết gừng ra, vì không muốn hắn bị ngộ độc. Điều đó càng chứng tỏ rằng, Triệu Uyển Nhu rất quan tâm đến hắn, đúng không?
Thái Lãnh Hàn tự hỏi rồi tự trả lời bằng cách gật đầu mấy cái thật mạnh. Sau đó hắn ngồi xuống, mân mê cái ly thủy tỉnh, ngửi mùi hương mật ong thoang thoảng ngọt ngào rồi cẩn thận hớp thử một ngụm.
Ối mẹ ơi, chua quá!
Thái Lãnh Hàn khẽ nhăn mặt, đưa cái ly ra trước mắt ngắm nghía với cái nhìn thoáng chút nghi ngờ nhân sinh. Rõ ràng là hắn vẫn cảm nhận được hương mật ong thoang thoảng bằng cả khứu giác lẫn vị giác. Nhưng tại sao ngụm nước ban nãy lại chua đến tê tái cõi lòng như thế? Lẽ nào là do vị giác của hắn có vấn đề rồi? Thái Lãnh Hàn không dám chắc. Hắn chậm rãi đưa cái ly lên miệng, uống thêm một ngụm nữa.
Ối cha mẹ, quả thật là rất chua.
Thái Lãnh Hàn nuốt khan một ngụm nước miếng vẫn không thể giảm bớt độ chua đang ê ẩm trong khoang miệng. Trong lòng của Thái Lãnh Hàn bắt đầu theo thói quen âm thầm lảm nhảm một mình. Đầu tiên, hắn tự giải thích giúp cho Triệu Uyển Nhu:
[Có lẽ Uyển Nhu chưa quen cách pha chế nên em ấy đã cho hơi nhiều chanh. Không sao cả, dù thế nào đi nữa thì đây cũng là ly nước đầu tiên mà Uyển Nhu pha chế cho mình. Rất có thể đây là ly nước duy nhất mà em ấy mang đến cho mình. Đừng nói là chua, cho dù nó có vừa đắng vừa thối thì mình cũng phải uống cho bằng hết.]
Vừa nghĩ, Thái Lãnh Hàn vừa đưa ly nước lên uống thêm một ngụm nữa.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]