Một ngày năng suất lên truyện hai chương, Trần Trản rã rời dựa vào bên giường dần dần thiếp đi, khi mở mắt lần nữa thì trời đã tờ mờ sáng.
Nhìn đồng hồ, đã qua mấy tiếng.
Xoay người lên giường, trùm chăn bông tiến vào cơn mê sâu.
Trần Trản ngày có nghĩ ngợi, đêm mơ thấy Ân Vinh Lan.
Đối phương lúc thì là cậu học trò nghèo mặc sơ mi trắng, lúc thì là anh giám đốc ngoài nóng trong lạnh, vì giữ cho thân phận không bại lộ mà làm ra không ít chuyện dở khóc dở cười.
Trần Trản đang định tới gần, Ân Vinh Lan lắc mình biến thân, hoá thành một con rồng trắng điển trai.
Nhưng nhìn kỹ lại, không cánh không sừng, hoá ra chỉ là một con rắng trắng.
Mắt rắn vốn lạnh, nhưng ánh mắt của nó lại rất ôn hoà.
Trần Trản nhìn đăm đăm một hồi, nhịn không được mà bước tới, lợi dụng lòng bao dung này, thừa lúc rắn trắng không kịp phản ứng cuốn nó lại.
Kiên nhẫn thắt đuôi rắn thành hình kẹo que, đang muốn chụp ảnh làm kỷ niệm, giữa trời đột nhiên vang lên tiếng đì đùng.
"Thôi rồi!"
Làm việc ác quả nhiên sẽ bị sét đánh.
Cơn rét lạnh xâm nhập đầu óc, nào ngờ mở mắt ra đã là một thế giới khác.
Tia nắng ngoài cửa sổ hắt lên mặt hơi chói mắt.
"Thì ra là mơ." Trần Trản lấy tay che mắt lại, lẩm bẩm nghiêng đầu đi.
Điện thoại còn đang không ngừng rung lên từng đợt, tuyên bố sự tồn tại của nó.
Trần Trản không tình nguyện mà duỗi tay khỏi nệm chăn ấm áp, cố một hơi: "Alo."
Đầu dây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-nam-phu-pha-san/503741/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.