Lấy áo choàng tắm trên giá mặc qua loa lên người, lỏng lẻo thùng thình, nước còn chảy bên trong chẳng ngấm hết. Ngô tiên sinh có vẻ không để ý, chỉ nhìn chằm chằm di động trên bàn mấy chục giây, hiếm khi thấy mình không ra được quyết định.
Báo Ân Vinh Lan, cách này chẳng có mặt mũi gì, còn trái tiêu chuẩn đối nhân xử thế của hắn. Mà cứ thế buông tha, giọng điệu trào phúng của Trần Trản lại quanh quẩn bên tai. Còn chưa kịp quyết định, tay nhanh hơn não, không điều khiển nổi đã bấm điện thoại ---
Chỉ lần này thôi. Trong lòng tự nhủ... Ấu trĩ như vậy, thề không có lần sau.
Mỗi một tiếng tút dài vang lên như trôi qua cả thế kỷ.
"Xin hỏi ai?" Âm điệu trầm ổn vừa hay tương phản với kiểu bình thản mà kiệt ngạo của Trần Trản.
Ngô tiên sinh thôi nghiên cứu làm sao hai kẻ tính cách trái ngược nhau lại thành đôi được, đi thẳng vào vấn đề: "Trần Trản đang lập một hội đọc sách, không ít người hâm - mộ - mà - đến."
1
Rõ - từng - từ - một.
Ân Vinh Lan chưa tính xem ai đang mật báo, không hề gợn sóng nói: "Tôi biết."
Ngô tiên sinh hơi run, lòng thôi thúc mở miệng, lại nghe Ân Vinh Lan nói trước: "Chi phí thành lập hội có tôi tài trợ."
Double kill! Tay hắn cầm điện thoại chặt quá nổi hằn mạch máu xanh lè.
Nhất thời không biết nói gì, mãi mới lên tiếng: "Cậu ta và mấy nghệ sĩ cứ anh anh em em, anh không..."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-nam-phu-pha-san/3286700/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.