(Gió hoa tuyết trăng: ngày xưa chỉ cảnh đẹp trong văn thơ Tàu cổ, xuất phát từ các địa danh tương ứng ở Đại Lý, Vân Nam, sau còn dùng để chỉ văn thơ có câu từ rườm rà, nhưng nội dung thì nghèo nàn, trống rỗng. Ngoài ra, nó còn dùng để chỉ tình yêu trai gái, hoặc cuộc sống hoang dâm vô độ, ăn chơi đàng đi*m:)))
Cứ như một cặp chủ tớ người xướng kẻ họa.
Ngô tiên sinh chỉ tay cửa, mở đường dẫn lối cho bọn họ: Cút.
Trần Trản thấy đủ thì thôi, đứng dậy nói: "Cược không, xem ai nghĩ ra trước."
Sau lại tự nhủ: "Tiếc là dạo này tôi nghĩ nhiều một tí lại đau đầu."
Ngô tiên sinh không để ý sự khiêu khích này, ít nhất nhìn bề ngoài thì không.
Đứng ngoài cửa biệt thự một lúc, Trần Trản băn khoăn không biết nên đi xe buýt không, sau vẫn chọn bắt taxi. Hệ thống đã quay về đầu cậu, nhớ lại chuyện chính, tích cực bày mưu tính kế: 【 Lúc trước kí chủ có nhắc tới ba bộ truyện. 】
Trần Trản "À" một tiếng.
Thái độ không mặn không nhạt cực thiếu đòn.
【 Hệ thống: Làm ơn nhớ đi mà. 】
Lúc ngồi vào xe, Trần Trản mới trả lời: "Ba bộ truyện là biệt hiệu che mắt thôi, thật ra tôi muốn tìm ba nhân vật phản diện."
Hệ thống hóng sôi gan.
"Có câu ba ông thợ da hơn ông Gia Cát (*)," Trần Trản nhịn cơn ngáp, nằm viện lâu làm người bải hoải rã rời: "Sau phải hỏi chấp pháp giả với Lâm Trì Ngang."
(nguyên văn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-nam-phu-pha-san/3286699/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.